
anh đã khỏi hẳn chưa…??
Người hắn như muốn tan ra dưới bàn tay Thanh, hắn muốn Thanh cứ để tay ở trên má hắn mãi, cứ nhìn hắn như thế này mãi, cứ hỏi hắn bằng giọng ngọt ngào này mãi nhưng tất cả chỉ là một cảm giác không có thật.
Thanh không thuộc về hắn, bây giờ Thanh đã có Thiên Long, đã có người đàn ông khác chăm sóc, ở cạnh bên, cùng nhau chung vui, cùng nhau hưởng hạnh phúc, còn hắn, hắn phải đối diện với nỗi đau không bao giờ dứt, nỗi sầu, uất hận không bao giờ tan. Nhiều lúc hắn tự hỏi tình là gì, hạnh phúc là gì…??
Tại sao người ta có thừa, còn hắn, hắn dành trọn gần cả đời trai trẻ để đi tìm nó mà không được, hắn cứ chạy theo mãi, cứ đi tìm mãi, cứ đùa giỡn mãi nhưng ruốt cuộc hắn không có gì cả, cô đơn vẫn hoàn cô đơn, chán chường vẫn hoàn chán chường.
Hắn nhìn Thanh, nhìn cho thật kĩ. Ôi tình yêu của hắn…!! hạnh phúc của hắn nay còn đâu, hạnh phúc kia đã tan vỡ rồi, ước mơ chi, mong ước gì, thôi thì hãy cố mà quên, cố mà cười, cố mà sống…!!!
Hắn bật cười cuồng dại.
_Ha ha ha…!!
_Cô hỏi tôi có bị làm sao không ư…?? Cô quan tâm đến tôi làm gì…?? Quan tâm đến tôi để làm gì khi chính cô đã phá tan đi hết mọi sự sống trong tôi…!!
Hắn gào lên.
_Tôi hận cô…!! Cô có biết không…?? Tôi hận cô cho đến lúc chết…!! Cô là một người đàn bà độc ác, cô gieo hy vọng sống, gieo niềm tin, gieo hạnh phúc ảo tưởng cho tôi.
Tôi cứ tưởng rằng tôi có thể tìm được một ai đó cho tôi san sẻ hết mọi tâm tư, cho tôi giải bày hết mọi đau khổ trong lòng, cô có biết rằng tôi đã từng tin cô, từng mong ước cô sẽ là một cô gái đặc biệt trong đời tôi nhưng sự thật cô làm tôi đau quá, hận quá. Bây giờ tôi chỉ muốn giết chết cô, muốn cô biến mất khỏi tôi mãi mãi…!!
_Cô đi đi…!! Đi đi…!! Đừng bao giờ quay lại đây nữa…!! Tôi sẽ trả tiền công cho cô…!! Sẽ bồi thường tiền hợp động lao động cho cô…!!
_Nói thật ngày nào cũng phải nhìn thấy cô là cực hình đối với tôi. Nếu cô thương tôi, còn nể chút tình nghĩa mà chúng ta đã có với nhau, cô hãy đi đi…!!
Thanh run lẩy bẩy, từng lời oán hận của hắn như những lưỡi gươm đang đâm chém vào trái tim Thanh. Thanh không mong hắn hận Thanh đến mức độ này, Thanh không thể nào tin là hắn lại ghét Thanh đến thế.
Nếu hắn ghét Thanh, hận Thanh, nguyển rủa Thanh, hắt hủi Thanh làm sao Thanh dám nói thật tình cảm trong lòng Thanh ra cho hắn biết, làm sao dám nói hắn và Thanh đang có một đứa con chung.
Mặt Thanh trằng bệch như một xác chết, cơ thể Thanh không ngừng run lên, vừa lúc nãy hắn còn hôn Thanh thế mà bây giờ hắn có thể quay ra hét thẳng vào mặt Thanh rằng hắn ghét Thanh, căm hận Thanh cho đến lúc chết. Thanh lảo đảo ngồi phịch xuống nên gạch, hai tay ôm mặt, Thanh khóc nấc lên, bao nhiêu uất hận, nhớ nhung, buồn phiền Thanh đều tuôn theo dòng nước mắt.
Thanh đã cố sống mạnh mẽ, cố đạp trên tất cả mọi lo toan, mọi đau buồn, mọi sợ hãi để sống nhưng mà bây giờ mọi công sức của Thanh chẳng đổi lại được gì, cái mà Thanh nhận được sau tất cả mọi chuyện chỉ là một nỗi đau, một sự oán hờn, một mối tình oan trái. Lại thêm một lần nữa Thanh yêu phải người không yêu mình.
Mối tình ngày xưa tuy có đau, có hận nhưng không thể so sánh với mối tình này vì hai người mới chỉ gặp nhau trong một thời gian ngắn mà Thanh cảm tưởng như đã một thế kỉ trôi qua. Ngày trước Thanh yêu Thiên Long, hai người không có một ràng buộc gì còn bây giờ Thanh đã có con với hắn, đã mang một sinh mệnh chảy dòng máu của hắn, bảo làm sao Thanh không đau, không sầu, không tan nát.
Thanh quá chán đời, đưa đôi mắt vô hồn lên nhìn hắn. Thanh căm hận hét.
_Tôi cũng căm hận anh. Coi như đây là lần cuối chúng ta gặp nhau…!!
Cố gắng đứng dậy, vịn tay vào thành ghế, đôi mắt Thanh nhìn hắn đầy đau buồn, Thanh muốn ôm lấy hắn, muốn nói nhiều thứ nhưng khi nhìn vào khuôn mặt khó đăm đăm của hắn, nhìn vào ánh mắt đầy uất hận của hắn. Thanh cố nén lòng lại, cố gạt lệ trên mi mắt, Thanh run giọng bảo hắn.
_Tạm biệt…!!
Bàn tay Thanh chưa cầm được tay nắm cửa, Thanh nghe hắn quát thật to.
_Đứng lại…!!
Tiếng gõ cửa vang lên làm Thanh và Dũng giật mình, cố nén tức giận, Dũng chán nản hỏi.
_Ai đó… ??
Cô thư kí rụt rè nói.
_Dạ, thưa anh. Có người cần gặp anh… !!
Dũng hét.
_Tôi không rảnh, bảo người đó là hôm sau hãy đến… !!
Cô ta chưa kịp nói gì, giọng nói của một người phụ nữ khác vang lên.
_Anh Dũng… !! Là em đây… !!
Thanh tái mặt nhìn hắn, Thanh cay đắng nhận ra, hắn chưa bao giờ từ bỏ tính cách trăng hoa của hắn, hắn nằm một chỗ thì thôi, còn khi đôi chân của hắn đã khỏi hẳn hoàn toàn, hắn lại quay về con đường cũ.
Thanh thương cho thân phận bọt bèo của chính mình, thương cho thân phận côi cút của thằng bé mà Thanh vẫn còn chưa đặt tên. Thanh muốn hắn sẽ là người đặt tên cho con của hắn nhưng xem ra bây giờ Thanh không nên hy vọng nữa, không nên kì vọng vào tình cảm của hắn nữa. Thanh phải tự đi trên chính đôi chân của Thanh, phải tự nuôi thằng nhóc một mình, phải quên đi mối tình vô vọng với hắn.
Thanh đau khổ nhìn hắn, nếu còn đứng ở đây thêm một lúc có lẽ Thanh sẽ quỳ xuống xin hắn yêu Thanh, xin hắn ban cho Thanh một