
uốn ép, dù gì anh ta cũng là chủ mà hai nữa anh ta không ăn ở nhà anh ta có thể đi ăn quán. Nhìn điệu bộ vội vàng của anh ta, Thanh đoán chắc tối nay Dũng lại đi chơi vũ trường. Đúng là một con người hư hỏng, bế con có một chút xíu cũng làu nhàu trong khi giành cả một buổi tối đốt tiền, đốt sức khỏe, thời gian vào những thứ vô bổ.
Lắc đầu chán nản Thanh bực mình nói.
_Mặc kệ hắn muốn đi đâu thì đi, mình đến đây là để chăm sóc cho thằng nhóc nên mình chỉ cần quan tâm đến thằng nhóc là được rồi, còn hắn, hắn tự lo lấy thân….!!
An tâm với những suy nghĩ ở trong đầu. Thanh đặt thằng nhóc lên ghế, lấy một cái bát con Thanh bắt đầu làm công việc của một bảo mẫu. Từ khi được Thanh chăm sóc thằng nhóc đã nhỉnh lên được một chút, khuôn mặt nó cũng đã hồng hào hơn, miệng nó không còn méo xệch chỉ hơi một tí là òa ra khóc nữa, nó đã chịu cười và đùa nhiều hơn.
Thanh hài lòng xoa đầu thằng nhóc, thấy nó ăn ngon lòng Thanh vui hẳn. Thanh quên hết mọi chuyện trên đời, bây giờ trong đầu Thanh chỉ còn hình bóng nhỏ nhắn và đáng yêu của thằng nhóc.
Sau khi tắm rửa xong, mặc quần áo chỉnh tề, Dũng chuẩn bị rời khỏi nhà, buổi tối hôm nay cũng giống như mọi buổi tối khác, Dũng sẽ đi đến một hai giờ sáng mới chịu về, mà có khi Dũng sẽ ngủ lại qua đêm ở bên ngoài, điều này đã thành thói quen và thông lệ kể từ khi vợ Dũng bỏ đi theo người bạn thân.
Dũng muốn được khuây khỏa, muốn được giải trí và xả stress. Nhiều lúc biết mình làm sai nhưng Dũng không thể dừng lại được, Dũng bây giờ giống như một mũi tên đang lao đi trong không khí, dù có muốn tự bản thân Dũng cũng không có khả năng làm trệch hướng đường đi của nó.
Đi ngang qua phòng ăn. Bàn chân Dũng chậm dần, nhìn thằng nhóc vừa ăn vừa cười, đôi tay nó không ngừng đập vào nhau. Dũng mừng vì đã tìm được một người hết lòng yêu và chăm sóc nó một cách tử tế. Nếu như đây là hình ảnh của một gia đình thì hay biết mấy. Dũng cũng muốn được một người vợ đứng ở cửa chờ mỗi khi đi làm về, được hỏi xem hôm nay Dũng đi làm có mệt không, muốn được ăn những bữa cơm do chính tay vợ nấu.
Được nhìn thấy hình ảnh người vợ thân yêu mỗi sáng mai khi thức dậy, được ôm, được vuốt tóc và hơn hết được cảm nhận là có ai đó đang lo lắng, đang chờ mong Dũng mỗi khi Dũng đi làm xa.
Chán nản Dũng khẽ e hèm một tiếng. Thanh ngước mắt lên hỏi.
_Anh định đi ra ngoài à…??
_Ừ, cô và thằng nhóc cứ đi ngủ trước đi. Không cần phải đợi mở cổng cho tôi…!!
Thanh lạnh nhạt.
_Anh khỏi phải lo, lúc nữa tôi sẽ đi ngủ ngay…!!
Nghe giọng nói vô tình và pha chút châm biếm của Thanh. Dũng điên tiết.
_Đây là thái độ của một người giúp việc sao…?? Cô đúng là quá lắm…!!
Thanh không buồn đáp lại lời của Dũng, nhìn anh ta đi chơi về khuya thực tình Thanh rất tức giận, Thanh không muốn Dũng xa đà vào con đường ăn chơi. Thanh muốn Dũng giành nhiều thời gian cho thằng nhóc, muốn Dũng quan tâm và để ý đến nó hơn nhưng mà hình như Dũng không chịu hiểu, Dũng vẫn mải chạy theo những trò chơi tệ hại của bản thân. Thanh lo lắng nếu sau khi Thanh đi rồi, ai sẽ chăm sóc và bảo vệ thằng nhóc…!!
Càng nghĩ Thanh càng tức, Thanh quay phắt mặt lại, Thanh không thèm nhìn Dũng thêm lần nào nữa. Nói chuyện với Dũng bây giờ chỉ làm cho nhiệt độ nóng giận trong người Thanh tăng cao.
Dũng hầm hầm đi ra cửa, nổ máy xe. Dũng bắt đầu hành trình của một kẻ đi săn đêm.
Thanh đóng dầm cánh cổng sắt lại, mắt nhìn theo chiếc xe ô tô màu đen cho đến khi nó khuất hẳn sau con đường Thanh mới chịu vào nhà. Thanh ngán ngẩm bảo thằng nhóc.
_Bố em đúng là một ông bố tồi tệ. Anh ta đã có con, có gia đình rồi có phải còn trẻ hay độc thân đâu mà suốt ngày đi chơi bời như bọn thanh niên hư đốn…?? Không hiểu anh ta nghĩ gì trong đầu nữa….??
Cố nén bực tức Thanh bế thằng nhóc lên phòng, Thanh bảo thằng nhóc.
_Ngủ ngoan nhé nhóc…!! Chị còn một số chuyện cần làm nên không thể ngồi đây chơi với em được…!!
Đọc truyện, hát ru một lúc, thằng nhóc dần chìm sâu vào giấc ngủ. Chơi cả ngày ở công viên mệt mỏi nên thằng nhóc có vẻ rất sảng khoái, khuôn mặt nó bừng sáng. Cu cậu hôm nay không còn vẻ mặt ỉu xìu và chán nản nữa mà thay vào đó cu cậu đã cười và đùa với Thanh nhiều hơn.
Nhẹ nhàng rời khỏi phòng, cầm điện thoại di động trong tay. Thanh gọi điện cho Thiên Long, miệng hơi nhếch lên, Thanh chán nản nghĩ.
_Anh ta làm gì cả ngày hôm nay mà không gọi điện thoại cho mình. Đúng là từ trước đến nay mình luôn là người chủ động gọi điện cho hắn, không biết trong lòng hắn coi mình là gì, một người em gái hay một cái túi cho hắn xả rác mỗi khi hắn buồn…!!
Chần chừ mãi cuối cùng Thanh không dằn lòng được, mở
_Nếu đoán được thì các nhân sĩ ngày xưa đã không để lại những câu văn thơ bất hủ về tình yêu. Tình yêu vẫn là một dấu hỏi chấm không bao giờ có lời kết, tại sao yêu người này mà không phải là người kia, có ai lí giải nổi điều đó… !!
Bàn tay Dũng lần mò vào trong túi áo, rút một điếu thuốc lá, Dũng bật lửa châm hút. Làn khói thuốc màu trắng đang lãng đãng bay trong không khí xung quanh Dũng.
Dũng dựa thân hình mệt nhọc ra đằng sau ghế, bây giờ Dũng c