
hỉ muốn tìm một nơi nào đó đập phá cho tan đi hết mọi ấm ức, bực dọc trong người, nơi nào đó mang lại hơi ấm của tình người, nơi nào đó Dũng có thể dựa, có thể ôm, có thể nói hết những khúc mắc trong người ra. Nhưng mà Dũng có thể tìm được nơi đó ở đâu… ?? Ai sẵn sàng dang rộng đôi vòng tay ra đón Dũng một cách vô tư không vụ lợi… ?? Một người có thể yêu Dũng thật lòng mà không cần bất cứ thứ gì từ Dũng, người đó có thể ở bên Dũng, cùng Dũng san sẻ mọi điều trong cuộc sống, dù hạnh phúc, ốm đau, hay gặp bất hạnh trong cuộc sống ngay cả khi Dũng không còn gì cả… ??
_Cõ lẽ cả đời mình cũng không tìm được một người đàn bà như thế. Thôi nghĩ vẩn vơ đi thì hơn, trái tim mày đã đau khổ một lần rồi không nên vì cảm xúc nhất thời mà mang thêm một nỗi đau mới… !!
Nổ máy, khởi động xe, Dũng lái xe đến một nhà hàng quen. Gọi cho mình bốn chai rượu, một cái li, Dũng nhấm nháp từng ngụm một, ly rượu đắng chát, nồng nồng tan trên môi từ từ trôi xuống cổ họng làm mặt Dũng nhăn lại. Rượu tuy đắng, tuy cay nhưng nó là thứ không thể thiếu trong cuộc đời Dũng. Lúc vui hay lúc buồn Dũng cũng đem nó ra uống, cả đời này Dũng không thể rời khỏi nó giống như nam châm bị hút chặt vào kim loại.
Thời gian chầm chậm trôi, không biết từ lúc nào trên bàn chỉ còn ba chai rượu rỗng, Dũng thấy Dũng càng uống Dũng càng tỉnh. Dũng muốn say tại sao ông trời không cho Dũng say, chỉ có say mới giúp Dũng tạm quên hết đi những thứ mà Dũng không muốn nhớ.
Dũng cao giọng gọi.
_Phục vụ đâu…??
Cô gái phục vụ vội bước lại. Cô ta lịch sự hỏi.
_Thưa quý khách cần gì… ??
Dũng chỉ vào mấy chai rượu trên bàn.
_Mang cho tôi thêm bốn chai rượu kiểu này nữa… ??
Cô gái ái ngại nhìn Dũng, làm việc ở quán bar nên cô ta cũng không lạ gì những ông khác say sỉn như Dũng. Họ uống rượu như hũ chìm. Cô ta lắc đầu thầm nghĩ.
_Anh ta đã uống bốn chai rồi, uống thêm nữa chắc anh ta định ngủ ở ngoài đường đêm nay. Nhưng mà thôi, nếu không có những người khách kiểu như anh ta thì quán này bán rượu cho ai, mình biết làm việc ở đâu… ??
Cô ta nhanh chóng bưng cho Dũng bốn chai rượu như yêu cầu. Dũng mở nắp từng chai, ngồi lai rai đến gần mười một giờ, Dũng hoàn toàn say, từng chai rượu nằm lăn lóc trên bàn, Dũng cũng ngủ ngục trên ghế, mắt nhắm mắt mở Dũng mở bóp lấy tiền đặt trên bàn, chân nó đá chân kia, Dũng lảo đảo khó nhọc bước ra khỏi quán.
Đi được hai bước chân, Dũng đổ ụp xuống chiếc bàn bên cạnh làm không khí ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Người thanh niên bị Dũng ngã lên bàn mà hắn đang ngồi, hắn tức điên lên, ngồi bật dậy, hắn quát Dũng.
_Tên điên kia. Có muốn chết không hả.. ?? Mắt mũi để đâu mà va làm đổ hết rượu và thức ăn của tôi đây này… !!
Dũng lè nhè nói không ra hơi.
_Xin…xin lỗi… !!
Nghe giọng toàn mùi rượu của Dũng. Anh ta càng điên tiết hơn.
_Đồ khốn, nếu có uống say thì về nhà mà ngủ đi, định gây sự với ai hả…?? Anh có tin là tôi đập anh một trận bây giờ không …??
Thấy giọng ngựa non háu đá của chàng trai trước mặt. Dũng lên giọng dạy đời.
_Này chú em, khi bằng tuổi chú em anh đây đã làm đại ca rồi đấy. Nếu có muốn tỏ ra anh hùng, và muốn gây sự với ai cũng nên quan sát kĩ xem người đó là ai, nếu không lại chuốc họa vào thân thì khổ…??
Càng nghe Dũng nói cậu ta lại càng tức, không kìm nén được, một nắm đấm lao thẳng vào mặt Dũng. Do bất ngờ nên Dũng lãnh trọn cú đấm sắt thép của chàng trai, một bên mép Dũng bị chảy máu, lẽ ra bị đánh đau Dũng phải tức giận đánh trả hay có hành vi côn đồ nhưng ngược lại Dũng cười rất to.
_Ha ha ha… !! Đánh hay lắm….Đánh hay lắm… !!
Chỉ nói được đến đấy, Dũng phải gập người xuống để ho, cơn họ sặc sụa làm Dũng khó thở, cũng phải thức khuya nhiều, uống rượu lắm, dạ giày của Dũng làm sao mà chịu nổi.
Tất cả mọi người ở trong quán bar đều trố mắt nhìn Dũng không chớp, họ tưởng là thần kinh của Dũng do uống rượu say nên không được bình thường. Dũng lau dòng máu đỏ chảy trên mép, giọng Dũng lạnh băng.
_Cú đấm này coi như tôi đã trả nợ cho cậu. Bây giờ chúng ta không ai nợ ai…!!
Dũng lê thân hình chứa đầy rượu ra cửa, chàng trai ngạc nhiên tột độ, cậu ta tưởng sẽ có một trận đánh nhau giữa Dũng và cậu ta nhưng hóa ra lại chẳng có gì cả.
Cậu ta định chạy lại giữ Dũng lại nói chuyện sòng phằng nhưng người bạn đi cùng lôi cậu ta lại.
_Mày còn muốn gì nữa, không phải mày đã đánh anh ta rồi à…??
Cậu ta cau có.
_Nhưng lúc nãy hắn dám sỉ nhục tao…!!
Người bạn cậu ta lắc đầu.
_Tao nghĩ anh ta chỉ kích mày để mày đánh đánh anh ta thôi…!!
Cậu ta tròn mắt nhìn người bạn không chớp, lý lẽ của người bạn thật lạ lùng, có đúng là anh ta chỉ nói khích để mình đánh anh ta hay không…?? Nếu đúng anh ta thật khác người.
Chất cồn trong máu làm Dũng choáng váng đi không nỗi nữa, Dũng nghỉ đêm nay Dũng phải ngủ trên xe đậu ngoài đường, Dũng không còn sức để lái xe về nhà. Bàn tay Dũng run run cầm chìa khóa xe, nó rớt lên rớt xuống hai ba lần. Bực mình với cảm giác bất lực của bản thân. Dũng đành cố gọi điện cho Hùng. Dũng muốn nhờ Hùng đưa Dũng về nhà.
Mắt Dũng mờ đi thay vì gọi cho Hùng, không hiểu thế nào Dũng lại gọi đ