
iện về nhà. Thanh đang đọc giở cuốn sách, nghe tiếng chuông điện thoại kêu. Thanh bỏ cuốn sách cầm trên tay xuống bàn, xỏ đôi dép bông, Thanh bước đến bàn đặt điện thoại.
Không biết là người nào gọi vào giờ khuya thế này. Thanh lịch sự hỏi.
_A lô. Xin hỏi ai đấy ạ…??
Dũng vẫn chưa tỉnh rượu, nghe giọng nói trong veo của Thanh. Dũng lè nhè bảo.
_Là cô à…?? Thế mà tôi tưởng tôi đang gọi cho Hùng chứ…??
Thanh ớn lạnh nghe giọng nói toàn mùi rượu của Dũng. Thanh lo lắng hỏi Dũng.
_Bây giờ anh đang ở đâu…??
Dũng nấc nhẹ lên một tiếng.
_Cô cần biết để làm gì…?? Không phải cô nói cô ghét tôi, cô quan tâm đến tôi làm gì… ??
Thanh dậm chân.
_Bây giờ là lúc anh đùa được hay sao… ?? Tôi hỏi anh đang ở đâu, may nói để người ta còn đi đón… ??
Dũng bật cười thật to.
_ha ha ha….!!
_Cô nghĩ cô là ai… ?? Bảo mẫu của tôi sao… ?? Tôi không cần loại bảo mẫu như cô… !!
_Ai nói là tôi là bảo mẫu của anh…. ?? Chẳng qua thấy anh say nên tôi mới lo cho anh, còn nếu anh không muốn tôi cũng không ép… ??
Dũng khó nhọc đứng dựa vào thành tường, bàn chân Dũng đã run lắm rồi, đi còn không nổi nói gì đến lái xe. Nếu không nhờ ai đưa Dũng về nhà có lẽ Dũng phải ngủ tại đây, đôi mắt díp lại Dũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, chiếc điện thoại trên tay Dũng từ từ rớt khỏi tay, nó rơi ngay xuống chân Dũng.
Thanh thấy Dũng im lặng. Bực mình Thanh gắt.
_Này anh…!! Anh không sao chứ…??
Thanh gọi hai ba lần không nghe Dũng nói thêm câu nào nữa. Thanh lo sợ Dũng xảy ra chuyện gì, nếu xảy ra thật Thanh biết phải làm sao đây, Thanh mới đến ở nhà Dũng được ba ngày, ngoài người bạn Hùng hôm trước gọi điện cho Thanh, Thanh không biết Dũng còn có người thân thích nào nữa không..??
Thanh cố nói.
_A lô….!! Anh còn ở đó không…??
Tiếng tút tút dài vô vọng làm Thanh phát điên, Thanh ôm đầu.
_Không phải là hắn ngã ở đâu đó rồi chứ..?? Mình phải làm sao bây giờ, hay là mình gọi điện cho anh Hùng. Đúng rồi, may ra anh ấy biết Dũng đang ở đâu…??
Thanh lục tìm cuốn sổ danh bạ điện thoại. Do lúc này tâm trí bị rối loạn, bàn tay Thanh lục tìm mãi vẫn chưa tra ra số điện thoại của Hùng ở chỗ nào.
Bác bảo vệ trông coi xe quán bar thấy Dũng ngồi ngủ gục gần chỗ để cây cạnh lán xe, chiếc điện thoại nhấp nháy kêu mãi. Bác thận trọng bước gần lại. Bàn tay bác run run sờ nhẹ lên mũi Dũng, thấy vẫn còn thở, bác thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy bác tưởng là có án mạng xảy ra.
Giọng nói Thanh văng vẳng, do lúc này gọi cho Thanh, Dũng có bật chế độ loa ngoài nên bác bảo vệ có thể nghe thấy. Bác cầm lên, giọng bác sang sảng.
_A lô…!!
Thanh giật mình nghe giọng lạ của một người đàn ông. Thanh toát mồ hôi hột vì sợ Dũng bị làm sao. Thanh khó nhọc mở lời.
_Xin….xin hỏi ai…ai đấy ạ…??
Bác bảo vệ đáp.
_Tôi là bảo bệ của quán bar Hoàng Huy. Cô là người thân của anh chàng say rượu này à…??
Thanh vui mừng vội đáp ngay.
_Vâng. Anh ấy sao rồi hả bác…??
Bác cười bảo Thanh.
_Cậu ta đang ngủ ngục ở chậu hoa của quán. Cô nên đến đây đón cậu ta về…!!
_Dạ. Bác làm ơn cho cháu điện chỉ của quán…!!
_Được rồi….!!
Bác liền đọc điện chỉ cho Thanh. Thanh lấy giấy bút ghi lại cẩn thận, trước khi cúp máy Thanh cảm ơn bác bảo vệ.
Thanh phóng lên lầu, mở cửa phòng lấy áo khoác, bóp tiền, kiểm tra lại thằng nhóc, Thanh mới yên tâm rời khỏi nhà.
Thanh định đi xe máy nhưng hơi bất tiện vì nếu đi xe máy Thanh phải hỏi đường còn chiếc xe ô tô của Dũng nữa, Thanh phải tính sao khi đến nơi đó. Quyết đĩnh mãi Thanh đi xe tắc xi, nó giúp Thanh vừa nhanh đến chỗ đó, vừa tiện cho Thanh mang xe của Dũng về.
Thanh mặc áo khoác, đôi mắt Thanh chăm chú nhìn ra đường, Thanh mong nhanh chóng bắt được một chiếc xe tắc xi, Thanh nôn nóng muốn đến chỗ Dũng thật nhanh, không hiểu tại sao Thanh lại lo lắng cho Dũng đến thế.
Thanh chờ đợi mất hai phút mới vẫy được một chiếc xe tắc xi. Thanh chán nản lẩm bẩm.
_Đúng là xui xẻo, lúc không cần thì tranh nhau hỏi mình có đi xe tắc xi không, lúc mình cần phải gọi mãi mới được…!!
Ngồi yên vị trên xe, Thanh bảo anh chàng tài xế lái xe đến nhà hàng Hoàng Huy theo địa chỉ ghi trên giấy.
———————————-
Bác bảo vệ không lạ gì Dũng, gần một tháng nay, ngày nào bác cũng thấy Dũng đến đây, điều khiến bác chú ý đến Dũng là thái độ lạnh lùng, trong nóng ngoài lạnh. Mỗi lần đến đây thế nào Dũng cùng chào bác hay mua cho bác gói thuốc, họ nói chuyện đôi câu rồi tạm biệt nhau. Tình bạn giữa Dũng và bác bảo vệ diễn ra một cách tự nhiên không vụ lợi, tuy họ ở hai giai cấp khác nhau nhưng họ có một điểm chung đó là tình người.
Nhà bác bảo vệ neo đơn chỉ có mình bác đối diện với bốn bức tường khi đêm về, ngày trước bác cũng có gia đình nhưng họ đã lần lượt bỏ bác ra đi, bệnh tật không chừa một ai cả. Công việc trông xe này bác chỉ làm cho vui, còn tiền bạc bác không thiếu, hàng tháng đứa cháu gái bên kia có gửi ít nhiều cho bác chi tiêu hàng ngày, cuộc sống của bác có thể nói là khá dư giả, đi làm chỉ là cách giúp bác tạm quên đi nỗi cô đơn của chính mình.
Bác bảo vệ chờ Thanh đã gần hai mươi phút rồi mà vẫn chưa thấy Thanh tới, bác sốt ruột, bác sợ nếu