
bỏ Dũng ở đây thế nào Dũng cũng bị cảm lạnh, uống rượu say mà bị thêm cảm lạnh nữa e rằng tính mạng của Dũng khó giữ.
Cuộc sống riêng tư của Dũng, bác chưa bao giờ hỏi và cũng chưa bao giờ bác muốn biết, bác hiểu ai cũng có bí mật của riêng mình, nếu Dũng muốn chia sẻ bác sẵn sàng lắng nghe, còn nếu không bác không muốn ép Dũng làm điều đó, biết nhiều bí mật của người khác đồng nghĩa với gánh nặng và mệt nhọc.
Tuy đã khuya nhưng khách trong quán vẫn chưa muốn về, mà nếu họ có ra về họ cũng ở trong tình trạng say sỉn không khác Dũng bao nhiêu. Bác làm ở đây đã được gần một năm rồi, bác quen biết lắm, nghe cũng nhiều, khi uống rượu say không ai còn giữ được tình trạng như lúc tỉnh, có bao nhiều điều cần giữ họ đều phun hết cả ra.
Cầm điện thoại của Dũng trên tay, bác ngập ngừng muốn gọi điện lại cho cô gái lúc nãy. Chiếc xe tắc xi dừng trước cổng một nhà hàng hạng sang, anh ta quay xuống bảo Thanh.
_Đến nơi rồi…!!
Thanh mỉm cười hỏi.
_ Em hết bao nhiêu…??
Anh ta nhìn số tiền trên công tơ mét.
_Tất cả là bảy mươi nghìn…!!
Thanh móc ví trả anh ta. Trước khi đi Thanh còn quay lại nói.
_Cảm ơn anh…!!
Anh ta mỉm cười đáp lời Thanh. Thanh không nghe rõ lời cuối cùng của anh ta vì lúc đó Thanh đã chạy thật nhanh vào cổng quán bar rồi.
Quán Hoàng Huy chìm trong ánh sáng mờ ảo, mấy chậu cây cảnh được đặt trước sân làm không khí vốn đã tối lại càng tối hơn. Thanh rùng mình ngó dáo dác xung quanh.
_Biết hắn ở đâu mà tìm bây giờ… ?? Đúng rồi không phải lúc nãy bác bảo vệ nghe máy của hắn hay sao… ?? Chỉ cần gọi điện cho hắn là được chứ gì.. ??
Vừa lúc Thanh bấm số xong, bác bảo vệ theo số điện thoại báo cuộc gọi nhỡ hiện lên màn hình lúc nãy, bác bấm số gọi lại cho Thanh. Thanh gấp gáp hỏi bác.
_Chào bác. Anh ấy bây giờ đang ở đâu ạ… ??
_Cháu đã đến chưa… ??
_Dạ, cháu đến rồi…. !!
_Nếu thế cháu cứ đi thẳng đến lán xe của quán là được…. !!
Thanh ngơ ngác, đây là lần đầu tiên Thanh đến đây, làm sao Thanh biết lán xe ở đâu. Thanh ngượng ngùng hỏi bác.
_Bác làm ơn chỉ dùm cho cháu… !!
_Lán xe ở ngay bên cạnh cổng của nhà hàng. Cháu có thấy cái bảng đề tên Hoàng Huy đấy không, cháu rẽ phải đi thêm mười bước chân nữa là tới… !!
Thanh làm theo lời chỉ dẫn của bác, đầu tiên Thanh nhìn tấm bảng, quay người rẽ phải, đi thêm mười bước, thứ đầu tiên Thanh nhìn thấy là mấy cái ghế, một cái bàn, nhìn từng chiếc xe máy, ô tô được xếp hàng ngay ngắn, Thanh đoán Thanh đang đi đúng hướng, nhưng mà anh ta ở đâu sao Thanh không thấy.
Bác bảo vệ nhìn một cô gái đang tiến vào trong, trên tay cô ta đang cầm một chiếc điện thoại, đôi mắt ngơ ngác ngó nhìn xung quanh như đang tìm một cái gì đấy. Đoán chắc là người nhà của chàng trai đang nằm ngủ này. Bác bước lại hỏi.
_Cháu là người thân của anh chàng kia… ??
Thanh giật mình quay lại, đôi mắt Thanh nhìn lướt qua khuôn mặt già nua phúc hậu của bác. Thanh lễ phép nói.
_Vâng…. !!
Bác ngoắc tay bảo Thanh.
_Đi theo bác….!!
Thanh đi theo bác mà tâm hồn để đâu đâu. Thanh không biết Thanh đang rơi vào tình huống nào…??
_Tại sao mình phải đi đón hắn, hắn có là gì của mình đâu. Chúa ơi…!! Mình bị làm sao thế này…??
Mặt Thanh nhăn lại, không gặp được hắn khiến Thanh lo, nhưng khi gặp rồi Thanh lại tức, cảm giác của Thanh thay đổi như chong chóng, hết giận rồi lại vui.
Thanh thấy hắn ngủ ngon lành trên ghế, đầu dựa vào tường, nhìn hắn lúc này rất giống một đứa trẻ con sau khi được ** sữa no, nên ngoan ngoãn không quấy khóc nữa.
Thanh phì cười bảo bác bảo vệ.
_Bác xem anh ta kìa, không thể nào hiểu nổi, uống rượu kiểu gì mà có thể ngủ ngục luôn tại trận đến nỗi không thể lê nổi về nhà. Cháu nghĩ cứ mặc kệ hắn ta ngủ ở đây đi thì hơn, có như vậy hắn mới chừa lần sau mới không dám tái phạm nữa…!!
Bác bảo vệ vui tính hỏi dò Thanh.
_Cháu là gì của cậu ta… ??
Thanh lúng túng đáp.
_Cháu là…là… !!
Thanh định nói là người giúp việc nhưng nghĩ thế nào Thanh nói lái đi.
_Cháu là bà con thân thích với anh ấy… !!
Bác bảo vệ gật gù.
_Ra thế. Lúc đầu bác tưởng cháu là vợ của cậu ấy…. !!
Thanh vọt miệng nói to.
_Không…không thể có chuyện đó được. Làm sao cháu có thể lấy hắn được cơ chứ…!!
Mặt Thanh đỏ bừng, hơi nóng lan tỏa khắp người, trái tim đập thật nhanh. Bác bảo vệ thấy Thanh phản ứng dữ quá. Bác bật cười.
_Cháu làm gì mà như người phạm tội thế…?? Nói thật đi có đúng là cháu chỉ là bà con họ hàng xa với cậu ấy không…??
Thanh lảng tránh ánh mắt đang chiếu thẳng vào mặt của bác. Thanh hỏi lảng sang chuyện khác.
_Anh ấy ngủ ở đây lâu chưa hả bác…??
_Cũng mới thôi, ngay sau khi cháu gọi….!!
Thanh ngượng ngùng cúi xuống lục tìm chìa khóa xe trong túi quần Dũng. Sự tiếp xúc gần gũi làm Thanh mất bình tĩnh, tay chân Thanh lóng ngóng, tìm mãi Thanh mới lấy được chìa khóa đút trong túi quần Dũng. Nếu muốn lấy được xe còn phải cần vé nữa. Vé ở đâu rồi nhỉ…??
Thanh lại phải lục tìm tiếp, một phút, hai phút, Thanh lau mồ hôi trán.
_Tên khỉ này, không hiểu hắn để ở đâu nữa…??
Thanh đoán.
_Hay là hắn đút trong ví… ?? Chắc là chỉ ở trong đó thôi… !!
Cầm ví của hắn trên tay,