
t đầu hài lòng.
_Mọi người làm tốt lắm. Xem ra không có tôi mọi chuyện cũng diễn ra một cách bình thường, từ ngày mai tôi có thể yên tâm nghỉ ngơi được rồi… !!
Hùng lo lắng nói.
_Mình nghĩ nên gọi điện thông báo cho bố mẹ cậu biết, mình sợ khi họ biết chuyện họ lại trách mình… !!
Dũng gạt bỏ ý nghĩ đó của Hùng.
_Không nên.. !! Bố mẹ mình khó khăn lắm mới sang bên đó sống, sau chuyện mình và Hoàng Lan li dị họ đã lo lắng cho mình đến mất ăn mất ngủ rồi, mình không muốn vì chuyện này họ lại bị khủng khoảng tinh thần thêm nữa… !!
_Nhưng đó là bố mẹ của cậu, có chuyện gì cậu phải có trách nhiệm san sẻ với họ… !!
_Mình biết chứ… !! Nhưng làm con phải có nghĩa vụ không làm bố mẹ lo lắng và đau buồn đúng không… ??
Hùng nói giọng nửa mai mỉa nửa bông đùa.
_Cậu biết thế là tốt… !! nếu đã biết nghĩa vụ làm con phải làm cho bố mẹ sống hạnh phúc, vui vẻ, sao cậu không tự vấn lương tâm cậu, xem cậu đã xứng đáng với những gì mà cậu nói chưa…. !!
Mặc dù còn đau, bàn tay Dũng túm chặt lấy cổ áo của Hùng. Dũng gằn giọng.
_Mình cấm cậu từ nay không được phép lên giọng dạy đời mình nữa. Cuộc sống của mình, mình tự biết lo… !!
Vừa hay lúc đó Thanh bước vào nhìn cảnh Hùng và Dũng, mặt đối mặt, mắt đối mắt, Thanh kinh ngạc tột độ, Thanh không hiểu ra làm sao cả. Bọn họ đang làm gì thế… ?? Nhìn họ chẳng khác gì tình nhân, tên này đàn bà, đàn ông hắn cũng không tha, đồ biến thái.
Dũng bối rối buông Hùng ra. Hùng gượng cười hỏi Thanh.
_Em quên gì à… ??
Thanh gật đầu đáp.
_Em vào lấy bình sữa cho thằng nhóc… !!
Thằng nhóc nhìn ba người đàn ông lạ mặt trong phòng, miệng nó bi bô.
_Ma…ma… !!
Thanh chút xíu nữa là bị sặc, chúa ơi, thằng nhóc vừa nói gì thế… ?? không chỉ có mình Thanh sững lại mà tất cả bốn người đều chăm chú nhìn Thanh và thằng nhóc, thật tai hại, Thanh có phải là mẹ của nó đâu, tại sao nó lại gọi « ma ma », mặt Thanh nóng bừng, Thanh luống cuống vội cầm bình sữa, Thanh bước thật nhanh ra ngoài cửa, Thanh đi như chạy.
Bốn người đàn ông không ai bảo ai, họ đều im lặng nhìn nhau, lời nói vô thức của thằng nhóc làm cho họ nghĩ ngợi lung tung, Kiên, Hùng, Tuấn len lén nhìn Dũng, họ muốn biết Dũng phản ứng thế nào…. ??
Mặt Dũng đanh lại, trong lòng Dũng lúc này không rõ buồn hay vui, lời nói của thằng nhóc thức tỉnh lương tâm của Dũng, đã từ lâu rồi Dũng quên mất rằng thằng nhóc cần có một người mẹ, Dũng biết điều đó là không thể, Dũng không muốn yêu, không muốn lập gia đình, làm sao tìm mẹ cho thằng nhóc… ??
Tại sao chỉ trải qua chưa đầy bốn ngày thằng nhóc đã thân thiết với Thanh đến thế, tại sao nó lại gọi Thanh là « ma ma » Thanh có phải là mẹ của nó đâu, không lẽ trong lòng của nó từ lâu đã coi Thanh là người mẹ chính thức của nó. Hùng phá tan không khí im lặng.
_Thằng nhóc khôn thật, nó thông minh hơn bố nó…. !!
Dũng hừ mũi.
_Cậu bảo sao… ?? Ai khôn hơn ai… ??
Hùng bật cười.
_Còn phải hỏi nữa hay sao… ?? Vừa rồi cậu không nghe à… ?? Thằng nhóc đã nhận Thanh là mẹ của nó, ý nó bảo là cậu nên lấy Thanh làm vợ đi… !!
Dũng hét.
_Ăn nói vớ vẩn. Cậu đến đây thăm mình hay là đến đâu chọc tức mình thế. Nếu thế cậu làm ơn biến dùm mình… !!
Hùng lắc đầu chán nản bảo Dũng.
_Cậu ương bướng vừa thôi. Có những thứ cậu phải biết nắm bắt lấy, đừng để đến khi mất đi, lúc đó có hối hận e rằng không còn kịp nữa… !!
Dũng bịt chặt hai tai lại. Miệng Dũng trách cứ.
_Cậu làm ơn thôi đi. Mình không muốn nghe thêm một lời nào của cậu nữa. Mình mệt rồi, mình muốn nghỉ ngơi… !!
Nói như thế không khác gì đuổi khách. Hùng biết tính thất thường, buồn vui lẫn lộn của Dũng nên không trách. Hùng nhẹ giọng.
_Ừ, cậu nghỉ ngơi đi, bọn mình về đây, chiều mình ghé lại thăm cậu sau… !!
Dũng nằm im không đáp, họ lần lượt theo nhau rời khỏi phòng, ánh mắt Dũng nhìn ra cửa sổ, nhìn bó hoa thằng bạn thân mua tặng. Dũng lẩm bẩm.
_Có đúng là mình đang lãng phí tuổi trẻ vào những thứ vô bổ không… ??
—————————
Thiên Long từ hôm qua đến giờ, đi chơi chán hắn về nhà lúc mười một giờ đêm, với hắn mà nói về nhà như thế vẫn còn sớm chán. Hắn thay đổi bản tính hay chính con người hắn thay đổi, hắn chỉ biết rằng, hắn không còn muốn sống cuộc sống thầy tu như ngày trước nữa.
Hắn mệt mỏi nằm vật trên giường đến hơn chín giờ sáng mới chịu dậy, việc đầu tiên hắn làm là lục lọi tủ lạnh xem có gì ăn không, từ tối hôm qua đến giờ ngoài uống rượu bia, dạ giày của hắn hoàn toàn trống rỗng.
May mắn là Thanh đã nấu sẵn mọi thứ, hắn chỉ cần hâm nóng là có thể ăn được, kết thúc bữa sáng hắn lên kế hoạch cho ngày hôm nay. Từ lúc dậy đến giờ, hắn không thấy Thanh gọi điện về nhà, số điện thoại của Thanh vẫn được lưu trong máy di động của hắn.
Hắn không biết Thanh làm gì ở bên ngoài mà đêm cũng không chịu về nhà…?? Hắn nhếch mép.
_Cô ta cũng ghê gớm lắm, không phải là một đứa con gái ngoan hiền như mình tưởng nhưng mà không sao mình sớm muộn gì cũng biết cô ta đi đâu, làm gì…??
_Cô ta bỏ mặc mình không chăm lo, lại đi làm chuyện khác, chuyện này không thể chấp nhận nổi…!!
_Mình phải gọi điện yêu cầu cô ta về nhà gấp, mình hết chịu nổi cản