Vợ Nhặt

Vợ Nhặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328534

Bình chọn: 8.5.00/10/853 lượt.

ôi… !!

Dũng trừng mắt nhìn Thanh.

_Cô bắt đầu đa sự từ bao giờ thế. Tôi không thích bị bắt ép làm những thứ mà tôi không muốn…!!

Thanh điên tiết to tiếng bảo Dũng.

_Bây giờ anh là bệnh nhân. Bệnh nhân phải nghe lời bác sĩ, bác sĩ bảo tiêm phải tiêm, bảo uống thuốc phải uống thuốc, bảo nghỉ ngơi phải nghỉ ngơi, đừng nói dài dòng lôi thôi…!!

Dũng thấy Thanh bây giờ rất giống một người vợ khó tính, thương chồng thì thương đấy nhưng mà gia trưởng quá. Dũng đối đáp lại lời Thanh.

_Cô là gì của tôi hả… ?? Cô làm hết phận sự của cô là được rồi, đừng xen vào chuyện không phải việc của cô… !!

Thanh gồng mình lên vì tức, nỗi căm hận hắn trào lên. Thanh chỉ thẳng vào người hắn quát.

_Anh nghĩ anh làm được gì bây giờ. Dù anh có phản kháng lại lời tôi, anh có thể từ chối được không. Nên ngoan ngoãn nghe lời đi thì hơn… !!

Chị hộ lí hết nhìn Thanh lại quay sang nhìn Dũng, chị không hiểu mối quan hệ vợ chồng giữa Thanh và Dũng là thế nào, chị gật gù nghĩ nghe có vẻ họ cãi nhau nhưng thật ra họ rất quan tâm đến nhau, cô gái to tiếng với chàng trai cũng vì lo cho anh ta.

Một lúc sau bác sĩ vào, bác sĩ khám sơ qua tình trạng của Dũng. Ông ngẩng mặt lên bảo Dũng.

_Tình trạng hồi phục sức khỏe của cậu diễn ra khá tốt. Bây giờ tôi sẽ kê đơn và tiêm thuốc cho cậu… !!

Dũng co người lại, bàn tay không đau vội xua lên.

_Không cần phải tiêm đâu, tôi uống thuốc được rồi… !!

Thanh không lí gì đến sự sợ hãi của hắn. Thanh bảo bác sĩ.

_Bác sĩ làm ơn tiêm cho anh ấy. Có điều gì cần anh ấy làm mong bác sĩ cứ nói hết ra… !!

Bác sĩ mỉm cười nhìn Thanh, chắc bác sĩ đang nghĩ Thanh là vợ của Dũng. Thanh không lảng tránh ánh mắt dò xét của bác sĩ. Ông gật gù bảo Thanh.

_Được rồi. Tôi sẽ nói những gì cần thiết. Bây giờ cậu để tôi tiêm, sau đó uống thuốc, nghỉ ngơi, chiều tôi lên khám và kê đơn thuốc khác… !!

Thanh đặt thằng nhóc ngồi vào nôi, Thanh bước đến gần Dũng. Thanh dịu dàng bảo Dũng.

_Anh đừng sợ… !!

Nghe giọng nịnh trẻ con của Thanh, Dũng muốn cười lắm nhưng mà cười không nổi. Mặt Dũng méo xệch, nếu không tiêm cũng không yên với Thanh, còn nếu tiêm Dũng thấy rùng hết cả mình. Nhắm chặt mặt lại, hít một hơi dài, Dũng run giọng nói.

_Tiêm đi… !!

Thanh che miệng lại, một nụ cười vừa nở trên môi Thanh. Ánh mắt Thanh thương xót nhìn hắn. Thanh tự nhiên cầm tay hắn, Thanh nhìn vào mắt hắn, Thanh trấn an.

_Nếu có đau, anh cứ kêu lên một tiếng. Không ai cười anh đâu mà anh ngại…!!

Nói thế không khác gì bảo Dũng trẻ con nên sợ tiêm. Dũng gắt.

_Vớ vẩn. Ai bảo cô tôi sợ tiêm…!!

Thanh nói khích.

_Nếu không sợ sao không để bác sĩ tiêm cho anh…!!

Dũng khó nhọc mở lời.

_Cái đó…!!

Thanh siết nhẹ vào tay hắn. Thanh quay lại bảo bác sĩ.

_Bác sĩ làm ơn tiêm cho anh ấy nhanh đi…!!

Ông bác sĩ nhìn cảnh Thanh một tay che miệng một tay cầm tay Dũng, ánh mắt nhìn Dũng không rời. Ông nghĩ tình cảm vợ chồng giữa Thanh và Dũng rất ngọt ngào, tình cảm nhưng ông có biết đâu họ ghét nhau, hận nhau, hơi động một tí là mở miệng cãi nhau.

Dũng bực bội nhìn Thanh, Dũng biết Thanh đang cười nhạo Dũng nhưng đúng là Dũng đang run sợ thật, cũng may được Thanh nắm tay thế này nên Dũng đỡ sợ phần nào.

Mũi kim chưa cắm vào cổ tay Dũng, Dũng đã run lên, bàn tay Dũng nắm tay Thanh thật chặt. Thanh cảm nhận được sự sợ hãi của hắn. Thanh vỗ nhẹ vào tay hắn, đồng thời mỉm cười dịu dàng hỏi.

_Trưa nay anh thích ăn gì…??

Trong một thoáng chốc trí óc của Dũng bị phân tán khỏi nỗi sợ hãi, hắn đang tiếp nhận giọng nói của Thanh, hắn vô thức trả lời.

_Tôi không đói nên cô không cần phải nấu gì cho tôi…!!

Thanh đều giọng.

_Anh có muốn ăn cháo cá không…?? Tôi nghĩ đó là món anh thích nhất…!!

Cổ họng của hắn khô rang, hắn nhắm mắt lại chỉ có thế bác sĩ đã tiêm xong cho hắn, đến khi ông rút mũi kim ra khỏi tay phải của hắn, hắn cũng không biết. Bây giờ mọi giác quan của hắn đều tập trung cả vào Thanh, vào ánh mắt, khuôn mặt, giọng nói, nụ cười của Thanh. Hắn giật mình, có lẽ hắn bắt đầu không điều khiển được trái tim của hắn nữa rồi.

Ông bác sĩ, cô hộ lí nhìn đôi vợ chồng trẻ, nhìn ánh mắt họ trao nhau sao mà thắm thiết và ngọt ngào đến thế, ông e hèm một tiếng, ông không muốn phá ngang giây phút lãng mạng và riêng tư của họ nhưng ông cần dặn dò họ đôi lời.

Chuyện đôi chân Dũng có thể không bao giờ đi được nữa, ông vẫn chưa nói trực tiếp cho hai người biết, ông muốn gặp mặt riêng Thanh để trao đổi về vấn đề này, ông nghĩ Thanh là vợ của Dũng nên ông nói chuyện này với Thanh là việc làm cần thiết.

Thanh và Dũng giật mình, cả hai thôi không còn nhìn nhau nữa, Thanh cố trấn tĩnh, bàn tay rút khỏi tay Dũng. Thanh đứng dậy, bác sĩ lên tiếng.

_Kết quả chụp X-quang chân của Dũng đã có kết quả. Tôi rất tiếc phải thông báo…!!

Thanh bần thần cả người, Thanh nhìn khuôn mặt tái xanh vì mất nhiều máu của Dũng. Thanh thương cảm cho hắn, hắn vì Thanh nên mới ra nông nỗi này. Thanh cầu xin.

_Bác sĩ, làm ơn đừng….!!

Dũng nghe đến câu “rất tiếc phải thông báo” của bác sĩ thì bị dừng do Thanh ngắt ngang. Dũng hết nhìn bác sĩ lại nhìn Thanh, nhìn khuôn mặt trầm tr


Teya Salat