Disneyland 1972 Love the old s
Vợ Nhặt

Vợ Nhặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328491

Bình chọn: 7.00/10/849 lượt.

h bị bỏ rơi ở đây lắm rồi, ở nhà một mình còn gì hứng thú nữa….!!

Thiêng Long bấm số điện thoại di động của Thanh, do lúc nãy đi vội nên Thanh không mang theo, Thanh đặt nó trên bàn trong phòng bệnh của Dũng. Dũng đang mơ màng ngủ, nghe tiếng chuông, Dũng gọi.

_Thanh…!! Có ai gọi điện cho cô đây này…!!

Dũng gọi đến hai ba lần, không nghe tiếng Thanh trả lời mà điện thoại cứ reo mãi, hết chịu nổi, Dũng đành bấm nút nghe máy.

_A lô…!!

Thiên Long nghe giọng đàn ông trong máy, tưởng gọi nhầm số. Thiên Long rụt rè hỏi lại.

_Xin hỏi đây có phải là điện thoại của Thanh không…??

Dũng gật đầu đáp.

_Đúng rồi…!!

Trí óc của Thiên Long bắt đầu hoạt động mạnh, sao lại có con trai ở đây, cô ta làm gì cả đêm…?? Không lẽ cô ta qua đêm với anh ta nên anh ta mới giữ điện thoại của cô ta…??

Gắng gượng lắm Thiên Long mới nói nổi nên lời.

_Cô ấy đâu rồi..??

Dũng không biết Thiên Long là gì của Thanh nên ngập ngừng hỏi.

_Cậu đây là…??

Thiên Long nhếch mép nói.

_Tôi là bạn của cô ấy… !!

Dũng gật đầu đáp.

_Cô ấy đi ra ngoài rồi, có gì tôi sẽ nhắn lại là cậu gọi điện cho cô ấy… !!

_Được rồi. Cảm ơn anh… !!

_Không có gì… !!

Thiên Long thả phịch thân hình xuống ghế, thế là đã rõ cô ta đi qua đêm với một người đàn ông, thảo nào trông cô ta thật hạnh phúc khi rời khỏi nhà, hai năm không gặp mặt, cô ta thay đổi kinh quá, không còn là cô bé ngây thơ trong trắng hay bám theo mình ngày xưa nữa rồi, hai năm qua mình cũng thay đổi không khác gì cô ta, mỗi người đều có cuộc sống riêng tư, bí mật cá nhân không thể san sẻ cho người khác biết.

Sự tức giận trào dâng trong lòng Thiên Long, dù Thanh có là con chó con của Thiên Long đi chăng nữa, Thiên Long cũng không cho phép người khác được động vào. Sự tò mò về mối quan hệ giữa Thanh và người đàn ông nghe điện thoại càng lúc càng lớn, nếu nghi vấn này không được giải tỏa Thiên Long không thể tập trung làm việc khác.

Nằm chán Thiên Long mở cửa phòng Thanh, biết lục lọi đồ đạc của người khác khi không được phép là bất lịch sự nhưng nếu không làm thế Thiên Long không biết Thanh đang đi đâu, đang làm gì…?? Thiên Long mong muốn tìm được một chút manh mối gì đó.

Đầu tiên Thiên Long mở hộc tủ ngăn bàn học của Thanh, Thiên Long thầy một cuốn album ảnh, tò mò Thiên Long mở ra xem.

Thiên Long nhìn ảnh của mình được chụp dưới mọi tư thế, chắc là Thanh chụp trộm khi Thiên Long tập trung vào làm việc gì đó. Mặt Thiên Long nóng bừng, con nhóc này rõ thật, Thiên Long biết Thanh yêu Thiên Long từ bé, lúc nào con nhóc cũng luôn mồm nói là khi nào lớn lên nó muốn trở thành một người vợ đảm đang và ngoan hiền bên cạnh Thiên Long, lúc đó Thiên Long chỉ phì cười xoa đầu Thanh và bảo.

_Em còn nhỏ dại lắm, em chưa hiểu thế nào là tình yêu đâu…?? Mai sau khi em lớn lên lúc đó anh sợ em lại thay đổi suy nghĩ của ngày hôm nay…!!

Thanh vênh mũi lên cãi.

_Không đâu…!! Người mà em yêu chỉ có mỗi mình anh thôi…!!

Thiên Long thở dài.

_Không biết, cô bé có nhớ lời mà cô bé nói hồi nhỏ nữa không…?? Hay là đã quên mất rồi, mình hay vô tình với con nhỏ, mình chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ yêu con nhỏ, trong mắt mình, con nhỏ vẫn mãi là một đứa em gái luôn bám theo mình không rời. Hai năm không gặp mình có nhớ, có thương, có mong ngóng, điều đó phải chăng là tình yêu hay chỉ là cảm giác hụt hẫng vì không còn ai bám đuôi nữa, không còn ai hỏi. “Anh có mệt không…”, “Có muốn ăn gì không…??”. Không còn nghe giọng cười trong veo, không còn được nhìn ánh mắt tinh nghịch mỗi khi nói điều gì đó…??

Một mảnh giấy trắng được kẹp trong cuốn album rơi xuống đất. Thiên Long nhặt nó lên, nhìn dòng chữ thằng hàng được viết ngay ngắn, nắn nót. Thiên Long đọc lướt qua.

“Chiều mưa một mình lang thang cất bước trong công viên ngày nào, mình nhớ anh ấy, mình mong anh ấy về từng ngày.

Hàng cây kia vẫn bốn mùa nở hoa, thời tiết vẫn thay đổi theo thời gian, cảnh vật vẫn còn nguyên vẹn như ngày nào, tại sao anh ấy mãi vẫn chưa về. Trái tim mình đã gần suy kiệt rồi, mình mệt mỏi với cảm giác bất lực của bản thân, yêu mà không được đáp lại, mình chỉ mải chạy theo một cái bóng hình ảo tưởng không bao giờ có thật.

Mối tình vô vọng mười hai năm, mình đành gói gém nó lại, cơ thể mình nóng quá, đầu óc mình bâng khuâng mình không làm sao tập trung làm được gì, mình đã điên rồi chăng…?? Mình đã mất trí rồi chăng…?? Tại sao mình vì người đó đến tính mạng của bản thân mình cũng không cần gì, đã mấy lần mình định tự tử, ý nghĩ cái chết giải thoát khỏi tình hận thật thanh thản, thật hạnh phúc, nếu có miền cực lạc mình mong mình có thế sống đời đời ở đó nhưng mình không làm sao thực hiện được dường như có một cái gì đó níu giữ mình lại.

Mình đau đớn, mình sống không chỉ cho bản thân mình, còn gia đình, bạn bè, người thân, họ cần mình, dù cái bản thân mình không cần nhưng họ cần mình…!! Đau đớn thay mình không làm gì được cho họ, mình chỉ mang lại cho họ niềm đau, mang lại cho nọ nỗi buồn phiền nhưng họ không trách mình, họ quan tâm đến mình, lo lắng cho mình.

Ôi vòng tay của bạn bè, cha mẹ mới ấm áp làm sao. Tại sao lâu rồi mình