
a là mình phát bực, ốm đau thế này mình đã khó chịu lắm rồi phải nhìn thấy bản mặt đáng ghét của cô ta nữa làm sao mình chịu nổi… !!
Hùng điên tiết.
_Đồ điên. Mình mặc xác cậu muốn sống thế nào thì sống. Mình chán con người sống bất cần đời như cậu lắm rồi, người tốt cậu đuổi người ta đi người xấu cậu lại vơ vào, đúng là không thể nào hiểu nổi cậu nữa… !!
_Không hiểu thì đừng hiểu, mình không ép cậu. Cậu về đi… !!
Hùng bực mình thật sự, đặt mạnh tô phở xuống bàn. Hùng cau có.
_Chào cậu. Chúc cậu ngon miệng…!!
Hùng hầm hầm bỏ đi ra khỏi phòng, trong lòng Hùng lúc này rối như tơ vò nếu Thanh giận không đến đây chăm sóc cho Dũng nữa lấy ai trông nom Dũng bây giờ. Đúng là thằng bạn thần kinh..!! khi không lại đuổi Thanh đi, mình phải gọi điện cho cô ấy, cầu xin cô ấy đến đây.
Hùng còn chưa kịp rút điện thoại ra khỏi túi quần, Hùng thấy một cô gái ăn mặc nửa kín nửa hở, khuôn mắt trát đầy phấn đang ngấp nghé trước cửa phòng của Dũng. Hùng kinh ngạc nhìn cô ta không chớp, Hùng đoán.
_Cô gái này chắc là nhân tình của Dũng đây, nó đuổi Thanh đi để hẹn gặp cô ta …?? Thằng bạn mất nết, được rồi nếu đó là điều mày muốn thì hãy sống như thế đi, tao biết sớm muộn gì mày cũng phải hối hận…!!
Hùng thấy cô ta ngập ngừng thập thò nửa muốn vào nửa lại không. Hùng cố nén giận hỏi cô ta.
_Em tìm ai…??
Cô ta tươi cười nhìn Hùng, miệng cô ta dẻo kẹo.
_Anh làm ơn cho em hỏi đây có phải là phòng của bệnh nhân Dũng không…??
Hùng nghĩ thầm.
_Mình đoán không sai mà, con nhỏ này là người tình của Dũng thật rồi…!!
Hùng nhìn cô ta từ đầu đến chân, Hùng nhìn đến đâu Hùng lắc đầu đến đấy, một người con gái có bao nhiêu thứ cần che đều phô bày hết cả ra thế này thì còn gì là đạo đức, còn gì là duyên thầm nữa. Hùng ngán ngẩm trả lời.
_Đúng rồi. Em đây là …??
Cô ta tươi ngay nét mặt.
_Em là bạn, còn anh… ??
Hùng nhếch mép đáp.
_Tôi là bạn… !!
Cô ta dịu dàng hỏi Hùng.
_Anh ấy không sao chứ… ??
Hùng không muốn đôi co với cô ta nên bảo.
_Sao em không vào thăm nó, lúc đó em sẽ biết nó bị như thế nào thôi. Anh có việc bận, anh phải đi trước đây…!!
Cô ta vội nói.
_Anh không vào với em à…?? Mà anh tên là gì thế…??, Em là Thủy Ly..!!
Hùng lắc đầu bảo.
_Tôi vừa vào thăm nó xong nên cô vào một mình đi, còn tên tôi, cô cứ hỏi nó sẽ rõ. Chào cô…!!
Hùng bỏ đi luôn mà không thèm bảo Thủy Ly câu nào nữa. Thủy Ly nguýt Hùng một cái thật dài.
_Hứ, đồ kiêu ngạo nếu anh không phải là bạn của anh Dũng thì tôi đã chửu anh lâu rồi, đừng có được nước mà lên mặt, ai thèm biết tên của anh chứ, cứ tưởng mình ngon lắm…!!
Chán nản và mệt mỏi cô ta gõ cửa phòng Dũng. Dũng đang ngồi trầm tư trong phòng, nghe tiếng gõ cửa tưởng Hùng quay lại. Dũng bảo.
_Vào đi…!!
Thấy người bước vào là Thủy Ly không phải là Hùng. Dũng mất vui hẳn, giọng Dũng lạnh tanh.
_Cuối cùng cô cũng đến..!!
Cô ta nhìn Dũng từ đầu xuống chân, từ chân xuống đầu, cô ta kinh hãi vì không ngờ những điều Dũng nói đều là sự thật, cô ta tưởng Dũng nói đùa. Dũng thấy cô ta cứ nhìn mình mãi mà không chịu nói câu nào. Dũng gắt.
_Cô đang nhìn gì thế. Cô thấy lạ là tôi tại sao lại bị ra nông nỗi này đúng không…??
Cô ta vô thức gật đầu.
_Đơn giản thôi. Tôi muốn chết…!!
Cô ta buông rơi bông hoa trên tay xuống sàn, ánh mắt cô ta đầy kinh sợ khi nhìn khuôn mắt tái xanh vì mất nhiều máu của Dũng, cô ta run giọng hỏi.
_Đôi…đôi chân của anh có bị..bị…??
Cô ta khó nhọc không nói nên lời. Dũng lạnh tanh trả lời.
_Nó bị gãy lìa rồi, cả đời này của tôi phải ngồi xe lăn…!!
Cô ta đứng không vững nữa, còn đâu giấc mơ hạnh phúc lứa đôi mà cô ta dệt mộng ba ngày qua nữa, cô ta làm sao có thể ở bên cạnh một người đàn ông tàn tật cả đời, dù anh ta có cả một đống vàng cũng không thể bù đắp nổi. Từng cử chỉ, điệu bộ, giọng nói của cô không thoát khỏi đôi mắt sắc của Dũng. Đối với đàn bà hai năm nay Dũng quá rành, quá hiểu họ, chỉ nhìn sơ qua Dũng có thể nhận ra được sự thất vọng, được sự chán nản và muốn chạy trốn của cô ta.
Dũng mai mỉa.
_Thế nào cô thất vọng lắm đúng không…?? Bây giờ cô có muốn cùng tôi đóng nốt vai trò người tình mà cô hằng ao ước nữa không, hay là chúng ta kết thúc tại đây…??
Cô ta run giọng hồi lâu không nói nên lời. Dũng ngược lại rất bình thản, đối với Dũng mà nói kết quả này không làm Dũng ngạc nhiên hay bất ngờ. Dũng đã đoán trước được kết quả trước khi cô ta đến đây, Dũng làm thế này vì muốn xem cô ta phản ứng như thế nào thôi. Đàn bà đúng là bạc quá, lúc Dũng có tiền họ xúm cả lại nhưng khi Dũng gặp nạn họ lại vuỗi áo ra đi.
Dũng lạnh lùng cầm bút ghi một tờ séc, Dũng đưa cho cô ta, giọng Dũng trầm xuống.
_Đây là tờ phiếu thanh toán tiền của tôi trả cô. Chúng ta từ nay coi như không ai nợ ai….!!
Cô ta kêu lên.
_Kìa anh….!!
Dũng nhếch mép.
_Cô đóng kịch với tôi làm gì…!! Chúng ta hiểu nhau quá mà, bây giờ nhìn cái thân tàn này của tôi chắc là cô ngán lắm, cô muốn nhanh chạy ra khỏi đây lắm. Vậy thì cô hãy đi đi, còn đứng ở đây làm gì…??
Lòng Dũng quặn đau, dù cô ta không là gì của Dũng nhưng cô ta đã cùng Dũng chung chăn gối, cùng Dũng ăn cơm, không