pacman, rainbows, and roller s
Vợ Nhặt

Vợ Nhặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328715

Bình chọn: 7.00/10/871 lượt.

g trấn an thằng nhóc.

_Em ngoan chị đây. Em đừng sợ…!!

Thanh cởi bỏ dây an toàn, nhấc thằng nhóc ra khỏi xe, Thanh ôm nó vào lòng. Giọng Thanh sũng nước.

_Em ngoan đừng khóc, chị xin lỗi. Tiến ngoan nào…!!

Thằng bé bá cổ Thanh, miệng nó kêu khóc trông rất tội nghiệp, lòng Thanh đang buồn nay thấy thằng nhóc khóc Thanh không kiềm lòng được nên cũng khóc theo. Thiên Long nhìn cảnh này, hắn thấy lòng hắn xốn sang cả lên. Hắn quay mặt đi chỗ khác, đôi mắt hắn đỏ hoe, có lẽ hắn cũng sắp khóc đến nơi.

Ba người không ai bảo ai câu nào, tất cả đều chìm đắm vào nỗi ưu tư của riêng mình, thằng nhóc còn nhỏ nên không hiểu chuyện tất nhiên nó không biết thế nào là đau, là hận nó chỉ biết khóc khi nó đói, khi nó cảm thấy nó bị bỏ rơi, hay sợ hãi, còn Thanh và Thiên Long là người lớn, nên phải khác nó, họ có tình, vì có tình nên họ mới đau.

Thiên Long nhìn Thanh ôm thằng nhóc trong lòng, nhìn cảnh Thanh chăm sóc thằng nhóc như mẹ chăm con, hắn giật mình lo sợ vu vơ, có khi nào từ tình thương biến thành tình yêu không, bố của đứa trẻ cứu Thanh, trong khi đó Thanh lại yêu thằng nhóc thế kia có khi nào…??

Hắn lắc đầu thầm nghĩ.

_Không thể như thế được. Thanh yêu mình mà, cô ấy yêu mình làm sao yêu người khác được. Nhưng hai năm không gặp, đến cây cỏ còn thay đổi nói gì đến lòng người, cô ấy gặp anh ta trong trường hợp nào…?? Hai người quen nhau ra sao…?? Tại sao hắn lại bất chấp tính mạng cứu Thanh…??

Khuôn mặt của hắn phảng phất một nỗi lo sợ vu vơ, hắn sợ hắn sẽ mất Thanh, mất đi cô gái mà bây giờ hắn mới nhận ra quan trọng với hắn đến mức độ nào. Hắn thật ngu dại vì không nói rõ tình cảm của hắn ngay từ đầu cho Thanh biết.

Hai năm trước sau khi đi khám bệnh, biết mình mắc căn bệnh khó chữa hắn đã âm thầm ra đi, lẽ ra hắn muốn nói rõ tình cảm của hắn cho Than biết, sáng hôm đó hắn hẹn gặp mặt Thanh ở công viên nhưng cuối cùng hắn lại không đến, hắn không có dũng khí nói rằng hắn đang bị bệnh, đang hấp hối chờ chết.

Hắn ra đi mang theo một con tim nặng trĩu, hắn nghĩ cả đời này hắn không còn nhìn thấy được Thanh nữa, nhưng ông trời không muốn hắn chết, hắn lại trở về đây sau hai năm dài cách xa.

Ngày Thanh sang thăm hắn, hắn muốn gặp mặt Thanh lắm nhưng lúc đó bệnh tình của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, nên hắn không muốn Thanh trông thấy bộ dạng người không ra người của hắn, hắn sợ vì hắn, Thanh phải rơi lệ, hắn mong Thanh sống một cuộc sống bình yên, dù biết rằng khó khăn, khó quên nhưng vẫn tốt hơn khi trông thấy hắn tà tạ chết dần chết mòn theo từng ngày.

Hắn đã nói dối Thanh thật ra từ lâu lắm rồi, hắn đã để ý đến Thanh, hắn tưởng hắn quan tâm đến Thanh vì Thanh là người bạn nhỏ tuổi của hắn nhưng mà không phải trong lòng hắn còn mong muốn một điều gì đó khác.

Hai năm không gặp mặt nỗi nhớ Thanh luôn cồn cào trong dạ, sau khi khỏi bệnh hắn lao vào các cuộc vui chơi với bạn bè, hắn tưởng làm thế có thể giúp hắn không nghĩ về Thanh nữa nhưng mà vô ích hắn không làm sao quên được, không làm sao gạt bỏ được đôi mắt trong veo của Thanh, gạt bỏ được nụ cười đáng yêu như nắng mùa thu của Thanh.

Trong tâm trí hắn thúc giục hắn trở về Việt nam, trở về tìm lại một mảnh ghép mà hắn đã đánh mất, hắn muốn biết hắn cần gì, thiếu gì, hai năm nhớ thương, mười năm nuôi mộng nhưng chưa có lúc nào hắn nhận ra hắn cần Thanh như lúc này. Thanh không còn là cô em gái nhỏ của hắn nữa, mà bây giờ Thanh đã lột xác trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, dịu dàng đáng yêu, hắn sợ mất Thanh sợ mất vào tay người đàn ông đã bất chấp tính mạng cứu Thanh thoát khỏi lưỡi hái của tử thần.

Sự ghen tuông làm mờ lí trí của hắn nhưng hắn phải cảm ơn anh ta nếu không có anh ta xen ngang hắn sẽ không bao giờ nhận ra hắn yêu Thanh, tình yêu cần chất xúc tác nhưng nếu không biết nêm đủ, nêm đúng lúc, tất cả chỉ nhận được một con số không to tướng. Hắn tự hỏi liệu hắn có tỏ tình muộn màng quá không…??

Thanh dỗ một lúc thằng nhóc mới chịu nín, Thanh quay lại bảo Thiên Long.

_Em xin lỗi em không thể đi uống cà phê với anh được, đành hẹn anh khi khác. Bây giờ em phải vào bệnh viện..!!

Thiên Long chán nản.

_Em không thể giành mấy phút với anh được hay sao…?? Phải khó khăn lắm anh mới trở về được Việt nam, anh không muốn một mình cô đơn trong những ngày tháng nghỉ ngơi ở đây…!!

Thanh nhìn hắn, Thanh giận hắn, hận hắn, Thanh từng có ý nghĩ tự sát vì hắn. Bây giờ mọi chuyện đã được sáng tỏ, hắn ra đi vì bệnh tật, Thanh không nên trách hắn nữa, hắn nói đúng khó khăn lắm hắn mới về được đây, nếu không chữa khỏi có lẽ hắn đã chết rồi. Thanh rùng mình nghĩ cảnh không bao giờ được gặp lại hắn nữa, đúng là dù có hận thù hắn nhưng nhìn được mặt hắn vẫn tốt hơn hắn ra đi không một lời chào từ biệt.

Thanh dịu giọng.

_Anh đừng lo,sau khi mang cơm cho Dũng, em sẽ gọi điện thoại cho anh. Anh ấy vừa mới mổ xong nên cần người ở bên chăm sóc, lỡ xảy ra chuyện gì còn có người lo, bố mẹ anh ấy ở cả bên nước ngoài không về được, còn thằng nhóc này nữa, nó cũng cần em chăm sóc…!!

Thiên Long ghen tuông.

_Không lẽ ở đây hắn không còn ai hay sao mà bắt một cô gái không thâ