XtGem Forum catalog
Xúc xắc tình yêu

Xúc xắc tình yêu

Tác giả: Emily Griffin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325525

Bình chọn: 8.5.00/10/552 lượt.

với em, trừ phi anh bảo rằng đám cưới bị hủy bỏ. Từ giờ cho đến lúc đó, chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa.

Mắt chúng tôi dán chặt vào nhau. Trong khoảng một phút, không ai chớp mắt. Và rồi, lần đầu tiên trong đời tôi đánh bại Dex trong cuộc thi ai nhìn được lâu hơn.

Chương 20

Hai mươi

Đã hai ngày kể từ khi tôi đưa ra tối hậu thư, còn một tháng nữa là đến lễ cưới. Tôi vẫn đang thấy tràn đầy sức sống với vị thế của mình, lòng tôi chứa chan một cảm giác phơi phới, lạc quan, còn mạnh mẽ hơn cả hy vọng. Tôi tin vào Dex, tin vào hai chúng tôi. Anh ấy sẽ hủy thôi. Chúng tôi sẽ sống hạnh phúc mãi mãi. Hoặc gần như mãi mãi.

Tất nhiên tôi thấy lo về Darcy. Thậm chí tôi còn sợ rằng cô ấy có thể sẽ làm điều gì điên rồ khi phải đối diện với lần đầu tiên bị từ chối. Tôi tưởng tượng cô ấy trông ốm yếu nằm trên giường bệnh, tay nối với ống truyền dịch, hai mắt thâm quầng, mái tóc xơ xác, làn da xám xịt. Trong tình cảnh đó, tôi đến bên cô ấy, mang cho cô ấy tạp chí và cam thảo đen, bảo rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi, mọi chuyện xảy ra đều có lý do cả.

Nhưng cho dù những cảnh này có trở thành hiện thực đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ hối hận vì đã nói thật với Dex về điều tôi mong muốn. Tôi sẽ không bao giờ hối tiếc vì đã làm như vậy. Lần đầu tiên tôi không đặt lợi ích của Darcy lên trên chính bản thân mình.

Những ngày đó trôi đi, tôi đi làm, về nhà, rồi lại đi làm, chờ đợi giờ phút trọng đại đến. Tôi tin chắc rằng Dex có thể sẽ gọi bất cứ lúc nào để báo tin. Tin tốt lành. Lúc này đây tôi sẽ thật cứng rắn, không chịu để cho khao khát trong tôi thúc giục mà gọi điện thoại cho anh trước. Nhưng sau khi một tuần trôi qua, tôi bắt đầu lo lắng, cảm thấy mình lại trở về con người trước đây. Tôi nói với Hillary là tôi muốn gọi điện thoại cho anh, biết rằng cô ấy sẽ khuyên tôi từ bỏ ý định đó. Tôi thấy mình giống như một người phụ nữ đang bỏ rượu, tự lôi mình đến buổi họp của Những Người Cai Rượu trong nổ lực cuối cùng để cưỡng lại cơn nghiện đang dâng lên.

“Không được,”cô ấy nói. “Đừng có làm. Đừng liên lạc.”

“Nhỡ lúc đó anh ấy say và chẳng nhớ cuộc nói chuyện đó thì sao?” tôi hỏi cô ấy cố bám lấy chút hy vọng nhỏ

“Mặc kệ hắn.”

“Cậu có nghĩ là anh ấy nhớ không?.”

“Hắn nhớ đấy.”

“Ừm. Ước gì mình chưa nói gì cả.”

“Tại sao? Để cậu có thêm vài đêm với hắn à?”

“Không phải thế,” tôi nói để bênh mình.

Cho dù đó chính là do lý do đấy.

Sau vài hôm sống như tra tấn nữa qua đi, vì không thể ăn, làm việc và cũng không thể ngủ nổi, tôi quyết định đi tìm lối thoát. Tôi phải đến một nơi nào đó khác, rời xa Dex. Chỉ bằng cách rời khỏi thành phố thì tôi mới ngăn được mình gọi điện cho anh, rút lại tất cả những gì đã nói để được ở bên anh thêm một đêm nữa, thêm một phút nữa. Tôi nghĩ đến chuyện về Indiana, nhưng như thế vẫn chưa đủ xa. Với lại, về nhà lại chỉ khiến tôi nhớ đến Darcy và đám cưới mà thôi.

Tôi gọi điện thoại cho Ethan hỏi tôi đến thăm cậu ấy có được không. Cậu ấy sướng rơn, bảo lúc nào tôi đến cũng được. Vậy là tôi gọi điện đến hãng Hàng Không United, đặt một vé máy bay đi London. Từ giờ đến lúc bay chỉ còn năm ngày nữa thôi, vậy nên tôi phải thanh toán toàn bộ tiền vé – mất tám trăm chín mươi đô la – nhưng hoàn toàn xứng đáng.

Sau khi đánh máy tờ thư thông báo sẽ đi nghỉ, tôi cầm đến văn phòng của Les. May quá, hắn không có trong đó.

“Hắn đi họp ở bên ngoài rồi. Ơn trời,” Cheryl, cô thư ký của hắn nói với tôi. Cô ấy là đồng minh của tôi, thường thông báo tôi biết khi nào hắn đang trong tâm trạng cực kỳ khó chịu.

“Có vài thứ cho hắn xem,” tôi nói với cô ấy, bước vào hang ổ đáng sợ của hắn.

Tôi đặt bản phác thảo thư trả lời lên ghế, thư thông báo đi nghỉ để ở dưới. Thế rồi tôi đổi ý, đặt nó lên đầu đống tài liệu. Hắn sẽ điên phải biết. Điều đó khiến tôi mỉm cười.

“Có gì mà cười tự mãn thế?” Cheryl hỏi lúc tôi đi ra.

“Thư thông báo đi nghỉ,” tôi đáp. “Báo tôi biết hắn rủa tôi nhiều cỡ nào nhé.”

Cô ấy nhướn mày nói, “À ừ,”vẫn tiếp tục tài liệu đang đánh máy dở. “Có người sắp gặp rắc rối đây.”

Tối đó, lúc quay về văn phòng, Les gọi điện cho tôi. “Ý tưởng to tát đó là thế nào vậy?”

“Anh bảo sao?” tôi hỏi, biết rằng tôi bình tĩnh thì sẽ càng khiến hắn cáu thêm.

“Cô có nói với tôi là sẽ đi nghỉ đâu!”

“Ô, Tưởng tôi báo rồi chứ,”tôi nói dối.

“Bảo lúc nào?”

“Tôi không nhớ chính xác … Cách đây mấy tuần. Tôi sẽ đi dự đám cưới.”. Hai câu nói dối.

“Giời ạ,” Hắn thở vào điện thoại, chờ tôi lên tiếng hủy bỏ chuyến đi. Ngày xưa khi tôi còn là đứa làm ở đây năm đầu tiên thì cái trò giả làm người bị động nổi cáu có lẽ sẽ có tác dụng đấy. Nhưng giờ thì tôi chẳng nói gì hết. Tôi chờ hắn lên tiếng.

“Đám cưới của người trong gia đình à?” cuối cùng hắn hỏi. Giới hạn hắn đưa ra là thế đấy. Đám cưới, đám ma của người trong gia đình. Chắc chỉ có gia đình ruột thịt thôi. Vậy là tôi bảo với hắn là đó là đám cưới em gái tôi. Ba câu nói dối.

“Xin lỗi nhé,” tôi nói như đang bỡn, “Làm phù dâu chính mà.”

Tôi để hắn quát tháo vài giây rồi hắn dọa sẽ để cho người khác lo vụ này. Cứ làm như ai cũng muốn làm việc với hắn