Snack's 1967
Yêu em trọn kiếp không phai

Yêu em trọn kiếp không phai

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323543

Bình chọn: 7.5.00/10/354 lượt.

ng kỉ niệm khi cô và Khánh Đan còn bé, nhớ đến lần đầu tiên gặp Khánh Đan. Tình cảm của hai người như chị em ruột thịt vậy, nhưng chính vì thứ tình cảm thân như ruột thịt ấy lại khiến cô đau khổ khi cô thích Hải Minh. “Thảo Vân, nhiều lúc tớ ước tớ và Khánh Đan không thân nhau, như thế tớ có thể cạnh tranh công bằng. Nhưng tớ lại không thể không là bạn thân của Khánh Đan hoặc là không yêu anh Hải Minh nhưng tớ lại không thể làm chủ được trái tim mình.” Nhật Lệ bắt đầu say và huyên thuyên không ngừng, ánh mắt cô tuyệt vọng nhìn lên bầu trời đêm. Tình yêu của cô cũng đen tối mờ mịt như vậy, còn anh, anh như ánh trăng sáng, cô mãi mãi không thể với tới.

(Sanfrancisco)

“Hải Nguyên, anh đưa em đi đâu vậy?”

“Sắp đến nơi rồi.” Hải Nguyên nắm chặt tay Khánh Đan cẩn thận đưa cô đi từng bước.

“Đến chưa vậy?”

Đi thêm một đoạn rồi anh dừng lại: “Em mở mắt ra đi.”

Khánh Đan nghe lời anh mở mắt ra. Trước mắt cô là khung cảnh lãng mạn chỉ có ở trong phim, tiếng nhạc réo rắt, tiếng sóng biển vỗ rì rào, cô nhất thời cảm động không biết nói gì.

Hải Nguyên nhìn tác phẩm cả ngày hôm nay của mình rất hài lòng: “Em thích không?”

Khánh Đan nhìn người con trai có nụ cười ấm áp như mặt trời trước mặt mình trái tim bỗng có những cảm xúc rung động ngọt ngào: “Cảm ơn anh đã cho em một sinh nhật bất ngờ như vậy.”

“Anh cũng đang tự thưởng cho mình một bữa sinh nhật vui vẻ. Chúc mừng sinh nhật của chúng ta. Nào, lại đây nhảy một bài.” Anh nói rồi ra hiệu cho người đánh đàn gần đó đổi một bản nhạc khác, cả hai cùng nắm tay nhau mỉm cười hạnh phúc nhảy hết điệu nhạc.

“Sao tự nhiên hôm nay anh lại tổ chức sinh nhật đặc biệt như thế này? Chẳng phải hôm nay anh có cuộc họp quan trọng lắm sao?”

“Vì anh có lí do đặc biệt quan trọng hơn.” Anh nói rồi khẽ mỉm cười nhìn cô, anh phục vụ liền đem một bó hoa đến anh cầm lấy bó hoa và đứng trước mặt Khánh Đan:

“Khánh Đan, đây là lí do đặc biệt quan trọng mà anh nhắc đến.” Anh đang định lấy chiếc hộp nhung trong túi ra thì chuông điện thoại reo lên.

“Em xin lỗi.” Khánh Đan nói rồi đặt bó hoa xuống lấy điện thoại ra nghe. Hải Nguyên đứng đó chỉ biết khẽ thở dài, màn cầu hôn lãng mạn của anh bị tiếng chuông điện thoại đáng ghét kia phá mất.

“Hải Nguyên, dì Mari gọi điện nói anh Hải Minh sang đây, anh ấy đợi rất lâu rồi. Chúng ta phải về thôi.” Cô nói rồi cũng bước đi, bàn tay nắm tay anh vô tình buông ra, Hải Nguyên nhìn bàn tay của mình giữa khoảng không, trong lòng thoáng thất vọng. Cả đoạn đường về nhà anh không nói gì. Trái tim bỗng cảm thấy có chút lo sợ mơ hồ. Anh biết Hải Minh yêu Khánh Đan từ lâu, anh có thể hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm của cô và anh. Nhưng anh cũng biết Khánh Đan hứa với Hải Minh sẽ trở về Việt Nam, lời hứa này nghe bình thường nhưng anh cũng hiểu nó có nghĩa là gì, nếu không phải có sự xuất hiện của anh nhất định Hải Minh và Khánh Đan sẽ ở bên nhau. Anh lo sợ một ngày sẽ vô tình mà đánh mất cô. Khánh Đan thấy anh im lặng cũng đành im lặng nhìn ra ngoài trời vô định. Hai người ở bên nhau đều rất vui vẻ nhưng mỗi khi nhắc đến hai chữ Việt Nam lại trở nên xa cách, dường như đấy chính là khoảng cách không thể nào vượt qua của cả hai. Cô biết rồi sẽ có ngày cô phải trở về, anh cũng hiểu cô chưa bao giờ muốn rời khỏi Việt Nam nhưng vì anh cô đã đến đây.



“Hải Minh, anh sang đây sao không báo với chúng em một tiếng? Anh sang lâu chưa?” Khánh Đan vừa bước vào nhà, nhìn thấy Hải Minh đang ngồi trong phòng khách xem ti vi liền lên tiếng.

“Anh mới sang một lúc dì đã gọi điện cho em về rồi.” Hải Minh đứng lên nhìn Khánh Đan, sang đây gần một năm cô cũng đã có nhiều thay đổi, còn cả cách xưng hô kia nữa. Đúng là không ngoài với dự đoán của anh, họ trở về bên nhau rồi. Hải Minh nói rồi nhìn Hải Nguyên mỉm cười. Hải Nguyên cũng chỉ cười mà không nói gì. Hai anh em họ là vậy, trước nay đều kiệm lời với nhau, Khánh Đan lúc đầu thấy lạ sau cũng quen, có lẽ đó là cách thể hiện của anh em họ, cô không hiểu.

“Anh lên phòng trước đây.” Hải Nguyên nói rồi đi lên phòng bàn tay để trong túi quần nắm chặt lấy chiếc hộp nhung.

Khánh Đan nhìn theo Hải Nguyên đi lên phòng rồi lại nhìn Hải Minh đang đứng trước mặt khẽ gượng cười. Hải Minh lấy chiếc hộp trên bàn đưa cho Khánh Đan:

“Chúc em sinh nhật vui vẻ.”

“Em cảm ơn.” Khánh Đan nhìn chiếc hộp được bọc rất cẩn thận tò mò: “Trước đây anh có bao giờ gói quà đâu, em mở ra luôn được không?” Khánh Đan nhìn anh cười lém lỉnh.

“Em vẫn vậy, không thay đổi được.” Hải Minh nhìn cô đang cẩn thận mở hộp quà ra mỉm cười. Trong chiếc hôp là một chiếc váy khá đơn giản mà tinh tế.

“Anh định cùng em đi ăn một bữa nhưng…”

“Em…”

“Hôm nay cũng là sinh nhật của Hải Nguyên mà, hai em vừa đi tổ chức sinh nhật về hả?” Hải Minh nói rồi mỉm cười nhìn cô. Khánh Đan nhìn anh trong lòng bỗng có cảm giác như mình đang có lỗi vậy, rõ ràng cô biết người cô yêu là Hải Nguyên, nhưng tình cảm của Hải Minh dành cho cô bao nhiêu năm nay, nó dường như in sâu vào trong tiềm thức không thể nào thay đổi được. Không nhìn thấy anh, không có anh, cô tuyệt nhiên có thể c