Yêu em trọn kiếp không phai

Yêu em trọn kiếp không phai

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323561

Bình chọn: 8.5.00/10/356 lượt.

g trở thành bạn thân, thường xuyên hẹn nhau ra ngoài chơi.

(Việt Nam)

“Nhật Lệ, cậu nhìn xem kia có phải giám đốc công ty cậu không?” Cô bạn ngồi cùng Nhật Lệ nói và chỉ về phía sau cô đang ngồi. Nhật Lệ quay lại nhìn thấy Hải Minh đang ngồi uống rượu một mình, cô liền đi đến bàn anh ngồi.

“Sao em lại ở đây?” Hải Minh ngẩng lên nhìn cô và hỏi.

“Em đi cùng bạn, anh đến một mình à?”

Hải Minh gật đầu: “Em ra chơi với bạn đi!”

“Không, anh uống say rồi, để em đưa anh về.”

“Anh không say, em ra chơi với bạn đi!”

“Hải Minh, ngày mai còn có cuộc họp quan trọng nữa. Anh định cứ như thế này mãi hả?” Nhật Lệ nhìn anh vừa thấy lo lắng lại bực mình, đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy anh uống rượu nhiều như thế này, từ hôm đi Mỹ trở về anh đều như thế này, công việc cũng không quan tâm, cô thật sự rất lo lắng.

“Em lôi thôi quá đấy!” Hải Minh nói rồi đứng dậy ra khỏi quán bar rồi lên xe đi mất, bỏ mặc Nhật Lệ đứng nhìn theo anh bên đường.

“Hải Minh, trong mắt anh chỉ có cậu ấy, không có em sao?” Nước mắt cô rơi trên gương mặt được trang điểm kĩ, làm nhòe đi mascara. Cô biết đó là sự thật, nhưng sự thật này cũng thật là đau lòng.

“Bà chủ, cậu Hải Minh về rồi!”

Thím Hồng từ bên ngoài đi vào dìu Hải Minh, anh đi cũng không vững nữa. Bà Ngọc Lan thấy vậy liền chạy ra đỡ anh, sức của hai người phụ nữ trung niên khó khăn lắm mới đưa được anh về phòng.

“Thím đi nấu ít canh giải rượu đi.” Bà Ngọc Lan xót xa nhìn con trai mình đang nằm bẹp trên giường, gần một tháng nay rồi hôm nào Hải Minh cũng trở về nhà rất khuya, trên người nồng nặc mùi rượu.

“Hải Minh, sao con phải khổ thế, dù sao hai đứa chúng nó cũng thật lòng yêu nhau, vì sao con không chịu buông tay mà quên con bé đi chứ?”

“Mẹ, vì sao từ nhỏ đến lớn mẹ luôn thiên vị Hải Nguyên… con mới là con trai mẹ…” Hải Minh nói trong cơn say, trên khóe mắt còn đọng giọt nước mắt. Không biết anh có biết bà Ngọc Lan ở bên cạnh không nhưng có lẽ đó là lời trong lòng anh luôn giấu bao nhiêu năm nay. Từ nhỏ Hải Minh đã lờ mờ nhận ra Hải Nguyên là em trai cùng cha khác mẹ của mình, nhưng anh thật sự không hiểu vì sao mẹ anh lại yêu thương Hải Nguyên đến như vậy, thậm chí hơn cả người con trai ruột của bà là anh. Bà Ngọc Lan nghe vậy trong lòng thấy khổ sở vô cùng. Bà cũng là bất đắc dĩ, bà luôn cảm thấy bản thân nợ bà Ngọc Vân và Hải Nguyên rất nhiều nên bà luôn cố gắng dành thật nhiều tình yêu thương dành cho Hải Nguyên để bù đắp những thiệt thòi cho hai người.

“Hải Minh, mẹ xin lỗi.”

(Sanfrancisco)

“Giám đốc, cô Trần đợi anh ở bên ngoài.”

“Ừ, cậu bảo cô ấy vào trong đi.” Hải Nguyên đáp lại rồi tiếp tục nói chuyện với mấy người ngồi đối diện.

Khánh Đan đi vào thấy anh đang họp liền đi vào trong phòng nghỉ.

“Mời chị uống nước.” Cô trợ lí đi vào đặt ly nước hoa quả trên bàn rồi nói tiếp: “Giám đốc vẫn chưa ăn gì đâu chị.”

“Ừ, lát chị nhắc anh ấy, cảm ơn em.” Khánh Đan mỉm cười với cô ấy rồi cầm tờ báo bên cạnh lên xem. Một lúc sau Hải Nguyên mới bước vào ngồi cạnh cô.

“Anh họp xong rồi hả?” Khánh Đan cất tờ báo đi nhìn anh.

“Ừ, dạo này bận quá, suốt ngày họp hành, đau đầu!” Hải Nguyên nói rồi ngả ra sô pha, thoải mái nhắm mắt lại.

“Anh đói chưa? Mình đi ăn đi.”

“Anh không đói lắm, không muốn ăn.”

“Anh làm việc từ sáng tới giờ, không ăn thì chịu sao được. Đi thôi!”

Hải Nguyên bị cô lôi anh dậy liền nhăn nhó đứng lên, vòng tay ôm cô từ đằng sau:

“Bà xã của tôi ơi, em thật là lôi thôi!”

“Ai thèm làm bà xã của anh chứ!” Khánh Đan mỉm cười.

“Không phải sao? Đeo nhẫn của anh rồi còn không chịu hả? Hôm qua đi làm về muộn, em ngủ mất rồi, nhớ em chết đi được!” Anh nói rồi hôn nhẹ vào tai Khánh Đan khiến cô khẽ rùng mình mà đẩy anh ra.

“Đi ăn thôi!”

Hải Nguyên nhìn cô ngượng ngùng chạy đi cảm thấy thật đáng yêu, anh khẽ lẩm bẩm trong miệng: “Để xem em còn trốn đến bao giờ!”

Khánh Đan ngồi nhìn Hải Nguyên ăn rất ngon miệng cũng cảm thấy vui vẻ. Thời gian gần đây công việc của anh bận rộn, trở về nhà lúc cô ngủ rồi, anh thường sang phòng cô, nằm ôm cô một lúc rồi sáng lại dậy đi làm sớm, nhiều lúc cô muốn dậy nói chuyện với anh nhưng anh đã ngủ mất nên thôi. Cô cảm thấy hai người cứ như đôi vợ chồng già vậy, chỉ cần cảm thấy bên cạnh mình có đối phương là đủ, không yêu cầu gì nhiều. Cô chỉ hi vọng mãi mãi như thế này, sống một cuộc sống bình yên vui vẻ là mãn nguyện lắm rồi.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Hải Nguyên thấy cô chăm chú nhìn anh đến ngây người liền hỏi.

“À, không có gì. Hì.” Khánh Đan nhìn anh mỉm cười. “Anh ăn đi, ăn nhiều một chút!” Cô nói rồi gắp thức ăn vào bát anh.

“Em cũng đừng có nhìn anh ăn thế, người ngoài họ nghĩ anh không cho em ăn đấy!” Anh nói rồi múc ít súp ra bát cho cô. Khánh Đan đỡ lấy bát trên tay anh.

“Anh chỉ tưởng tượng đi đâu không à.” Khánh Đan nói rồi lấy thìa xúc súp lên miệng, từ từ thưởng thức. Hương vị của nó như hương vị của Hà Nội vậy, chỉ tiếc là hôm nay cô ăn no ở nhà rồi nên không ăn nổi nữa.

“Mẹ nói chiều mai mẹ sang đây, anh sắp xếp thời gian mình ra đón mẹ.”

“Ừ, mai anh họp xong rồi về đón em ra sân bay.”

Chiều hôm


Snack's 1967