XtGem Forum catalog
Yêu em trọn kiếp không phai

Yêu em trọn kiếp không phai

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323551

Bình chọn: 8.5.00/10/355 lượt.

sau, Khánh Đan cùng Hải Nguyên đi đón bà Ngọc Lan. Hai mẹ con lâu ngày không gặp, hàn huyên cả buổi chiều cũng không hết chuyện, buổi tối bà Ngọc Lan và bà Ngọc Vân còn tự tay vào bếp nấu cơm, cả nhà ăn uống nói chuyện rất vui vẻ. Một tuần bà ở Mỹ cùng bà Ngọc Vân và Khánh Đan đi chơi khắp thành phố. Nhiều năm qua đi, thành phố này trong kí ức của bà thật khác xa so với ngày xưa. YÊU EM TRỌN KIẾP KHÔNG PHAI – CHƯƠNG 14Chương mười bốn: Cuối cùng vẫn là chia tay“Em sao thế?” Hải Nguyên bước vào phòng thấy đèn cũng không bật, Khánh Đan thì đang ngồi thần người trên giường. Từ khi bà Ngọc Lan trở về cô bỗng trở nên trầm lắng, hay ngồi thất thần như vậy, anh về cũng không hề biết.“Hả?” Khánh Đan ngẩng đầu lên nhìn anh cố tỏ ra bình thường. “Anh về rồi à, sớm vậy?”“Mười giờ rồi em.” Hải Nguyên nhìn cô khẽ nhăn mày, anh đi làm đến mười giờ đêm mới về cô vẫn thấy sớm?“À, em không để ý đồng hồ, hì. Anh ăn tối chưa để em xuống hâm lại thức ăn?” Khánh Đan nói rồi đứng dậy định ra ngoài.“Anh ăn rồi, em đừng bảo là em chưa ăn nhé.”“Ừm… em đợi anh về mà.”Hải Nguyên nhìn Khánh Đan, tự dưng trong lòng thấy có lỗi, hôm nay anh nói về sớm mà cuối cùng giờ này mới về.“Anh xin lỗi.” Anh nói rồi ôm cô vào lòng.“Có gì đâu, công việc của anh bận mà.” Khánh Đan ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười.“Đi, chúng ta xuống ăn cơm.” Hải Nguyên nói rồi cùng Khánh Đan xuống phòng ăn. “Lần sau không được đợi cơm anh, em và dì ở nhà cứ ăn trước đi, biết không?”“Em biết rồi.”“Mấy hôm nữa mẹ công tác về thấy em gầy lại mắng anh.” Hải Nguyên nói rất dịu dàng nhưng lại có chút trách móc.“Không đâu, hì hì.”“Ăn nhiều vào!” Anh vừa nói vừa gắp thức ăn vào bát cho cô.Hải Nguyên nhìn cô cười nhưng lại cảm giác như nó không phải là nụ cười mà rất miễn cưỡng. Anh nghĩ không ra rốt cuộc là vì lí do gì.“Khánh Đan, mẹ không phải là muốn ép buộc con, nhưng hi vọng con hãy hiểu cho nỗi lòng của một người mẹ, mẹ thật không nhẫn tâm nhìn thấy Hải Minh buồn như vậy. Hai đứa từ nhỏ cùng nhau trưởng thành, tình cảm của Hải Minh dành cho con, con phải hiểu hơn ai hết. Bao nhiêu năm nay, Hải Minh vẫn một lòng đợi con. Khánh Đan, mẹ chưa bao giờ yêu cầu con điều gì, nhưng lần này mẹ thật sự hi vọng con cùng mẹ về Việt Nam…”Bao nhiêu năm ở bên bà, cô chưa từng thấy bà khóc, đây là lần đầu tiên. Cô có thể nhẫn tâm làm bà đau lòng sao? Cô có thể có lỗi với bản thân mình hay với bất kì ai nhưng bà thì không thể, người nhà họ Dương thì không thể. Cô mắc nợ họ, họ nuôi cô trưởng thành, yêu thương cô và cũng hi vọng cô trở thành con dâu của nhà họ Dương, vợ của Hải Minh. Giữa cô và Hải Minh tuy không nói thành lời nhưng luôn được hiểu ngầm đó chính là hôn ước.“Em đang nghĩ gì thế?”“Em… Hải Nguyên, em muốn về Việt Nam.” Khánh Đan ngập ngừng nói, nhìn sắc mặt anh từ lo lắng bỗng trở lên cứng đờ trong phút chốc rồi lại trở lại bình thường.“Chẳng phải em hứa sẽ ở lại đây rồi sao?”“Em vẫn cảm thấy bản thân mình không phù hợp với cuộc sống ở đây. Em vốn dĩ không thuộc về nơi này.”“Vậy cũng được, anh sẽ chuẩn bị hành lí, chúng ta cùng trở về Việt Nam.” Anh nói rồi dịu dàng ôm cô. “Em muốn ở đâu, chúng ta sẽ cùng đến đó!”“Không.” Khánh Đan nói rồi khẽ đẩy anh ra. “Chỉ một mình em trở về thôi.”“Em nói vậy là có ý gì?”“Em… chính là…”“Không, đây không phải là suy nghĩ của em!” Hải Nguyên nhìn ánh mắt Khánh Đan, liền ngăn không cho cô nói tiếp:“Hải Nguyên, chúng ta có duyên mà không phận. Năm đó em không nên sang Mỹ, chúng ta càng không nên quay lại với nhau. Thời gian hết rồi, em phải trở về với cuộc sống của mình.”“Ai?”“Hả?” Khánh Đan khó hiểu nhìn anh.“Ai bắt em phải làm như vậy? Là mẹ phải không? Bây giờ anh gọi cho mẹ!” Hải Nguyên nói rồi định lấy điện thoại ra gọi nhưng Khánh Đan đã ngăn anh lại.“Đừng! Hải Nguyên, em xin anh đừng làm như vậy. Cứ coi em là người qua đường trong cuộc đời anh thôi được không? Hay coi em là kẻ bạc tình đáng ghét cũng được. Duyên phận giữa chúng ta hết, ai đi đường nấy!”Hải Nguyên buông điện thoại xuống, thẫn thờ nhìn cô đứng dậy ra khỏi phòng.Hải Nguyên, em xin lỗi! Mẹ là người nuôi em trưởng thành, em không thể không nghe lời mẹ, Hải Minh là người đã nhặt mạng sống em từ vỉa hè về, em không thể tổn thương anh ấy, em đành làm tổn thương anh thôi. Làm tổn thương anh cũng như em đang tổn thương chính bản thân mình vậy, cảm giác ấy còn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Rồi anh sẽ sớm quên em thôi… Khánh Đan trở về phòng khóa chặt cửa lại, cô ôm mặt khóc nức nở.Hôm sau Khánh Đan tỉnh dậy, trời đã gần trưa. Hải Nguyên giờ này chắc đã đi làm, cô đứng dậy mở cửa sổ ra, một luồng khí lạnh táp thẳng vào người. Ngoài kia tuyết đang rơi, mùa đông đến thật rồi! Mới hôm qua còn chút ấm áp, hôm nay đã lạnh đến mức này, do cô chỉ biết đến hơi ấm Hải Nguyên mang lại nên không để ý trời lạnh hay thời tiết vốn luôn thất thường như vậy? Rất nhanh thôi, cô sẽ không còn được ngắm tuyết nữa. Rất nhanh thôi, cô phải rời xa nơi này…Buổi tối, Hải Nguyên đi làm về nhìn thấy Khánh Đan đang ngồi trong phòng ăn dường như đang đợi anh, anh không nhìn cô cũng không vào bàn ăn mà bỏ lên