XtGem Forum catalog
Yêu em trọn kiếp không phai

Yêu em trọn kiếp không phai

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323582

Bình chọn: 9.00/10/358 lượt.

oi như không có gì nhưng khi anh xuất hiện cô lại không thể làm ngơ, ân tình của anh dành cho cô quá lớn, cô không cách nào trả hết. Nếu không phải Hải Nguyên xuất hiện có lẽ cô sẽ ở bên Hải Minh, là vợ của Hải Minh.

“Em lên phòng ngủ sớm đi, anh cũng đi nghỉ đây, mai anh phải về Việt Nam.”

“Mai anh đã về rồi ạ?”

“Ừ, bên đấy còn nhiều việc. Thôi em lên phòng đi.”

“Anh Hải Minh…”

“Sao thế?”

“Cảm ơn anh vì món quà.” Khánh Đan nhìn anh mỉm cười rồi bước lên phòng, để lại đằng sau một người vẫn nhìn theo cô mà lòng thấy bất lực.

Khánh Đan vừa vào phòng đã có người ôm lấy cô, làm cô giật mình suýt thì hét lên.

“Là anh mà!” Hải Nguyên lên tiếng.

“Anh định dọa chết em à…” Cô nhìn anh nhưng thấy vẻ mặt anh lúc này lại không nỡ trách. “Anh sao thế?”

“Tự nhiên nhớ em không được à?” Anh nói rồi vòng tay ôm lấy cô.

“Anh hâm vừa thôi chứ!”

Khánh Đan bật cười đẩy anh ra nhưng anh vẫn không buông tay.

“Trên đời này sao có cô gái như em hả? Để người ta phá mất thời khắc quan trọng nhất.” Anh nói rồi đặt lên môi cô một nụ hôn dài, quấn quýt không rời khiến trái tim cô tự dưng đập rộn ràng, cô biết hôm nay anh định cầu hôn cô, cô cũng rất muốn vui vẻ mà đồng ý lấy anh nhưng hình như chưa phải lúc này. Ít nhất cô cũng phải giải quyết một số chuyện ở Việt Nam, chuyện liên quan đến Hải Minh. Sau đó, cô sẽ toàn tâm toàn ý đi theo anh dù là chân trời góc bể, lời hứa cô dành cho anh, mãi mãi không thay đổi.

“Hải Nguyên…” Khánh Đan nói rồi khẽ đẩy anh ra nhưng anh vẫn không chịu, anh vẫn muốn nụ hôn kéo dài thêm một lúc nữa. Anh muốn đầu óc cô, trái tim cô chỉ tồn tại duy nhất hình bóng của anh, không phải bất cứ ai khác dù là tình cảm gì đi nữa.

“Hải Nguyên…” Lần này Khánh Đan nhất quyết đẩy anh ra.

“Cho em thêm chút thời gian, em cần làm xong một số chuyện, được không?”

“Anh hiểu rồi, anh sẽ chờ.”

Khánh Đan nhìn anh rồi ngả vào vai anh mỉm cười hạnh phúc.

“Sẽ rất nhanh thôi!”

“Nhưng cái này em phải giữ lấy.” Hải Nguyên nói rồi lấy trong túi ra chiếc hộp đựng nhẫn. Khánh Đan nhìn anh khẽ gật đầu đưa tay lên cho anh đeo nhẫn vào tay mình. Chiếc nhẫn thiết kế đơn giản, nạm những viên kim cương nhỏ rất tinh xảo.

“Em không được tháo nó ra nhé. Khi nào kết hôn anh sẽ tự tay tháo nó ra và đeo chiếc nhẫn cưới vào giúp em.”

“Em biết rồi, hì.”

“Thôi em đi ngủ sớm đi, anh về phòng đây.” Hải Nguyên hôn nhẹ lên trán Khánh Đan một cái rồi đi ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Khánh Đan ngồi trên giường nhìn chiếc nhẫn trên tay không rời mắt, cảm giác của cô bây giờ diễn đạt bằng hai từ hạnh phúc có lẽ không đủ, là vô cùng hạnh phúc. Lúc này đây cô nghĩ ngày mai nhất định sẽ nói rõ ràng với Hải Minh về quyết định của mình. Trước đây, cô cứ sợ anh sẽ buồn nên không dám nói, nhưng có lẽ càng nói muộn, nỗi buồn của anh càng kéo dài, cô đối với anh chính là nợ, cả đời này đều mang nợ, nhưng cô sẽ cùng Hải Nguyên trả hết mối ân tình này cho anh, chỉ hi vọng anh tìm được cho mình một hạnh phúc thuộc về anh. Rất nhanh thôi, cô và Hải Nguyên sẽ bước vào lễ đường tràn ngập hạnh phúc. Nhưng cuộc đời luôn mang đến cho người ta những bất ngờ không lường trước được, những sự thật tàn khốc, cuối cùng lại là một kết thúc đau khổ, lại là sự dày vò không lối thoát.

Sáng hôm sau Khánh Đan thức dậy, cô uể oải đi ra khỏi phòng, cả đêm cô không ngủ ngon vì suy nghĩ nên nói với Hải Minh như thế nào, tình cảm của anh dành cho cô cô hiểu, tất cả mọi người đều hiểu nhưng anh lại chưa từng nói ra, vì vậy cô không biết nên bắt đầu như thế nào, nên nói ra sao. Càng nghĩ càng thấy mông lung, đến khi ngủ lúc nào cũng không biết, dậy thì đã muộn rồi.

“Dì Mari, anh Hải Minh đâu rồi ạ?”

“Cậu Hải Minh đã ra sân bay từ sáng sớm rồi, lúc đó cô vẫn ngủ, cậu bảo tôi đừng đánh thức cô.”

“Sao? Đi rồi ạ?” Khánh Đan ngạc nhiên nhìn dì rồi lại ỉu xìu quay trở về phòng. Cuối cùng vẫn là không nói được.

Buổi trưa Hải Nguyên đi làm về thấy Khánh Đan như vậy liền hỏi: “Em sao thế?”

“Anh Hải Minh về rồi!”

“Ừ, anh biết rồi. Sáng John đưa anh ấy ra sân bay, anh ấy nói về công ty có cuộc họp.” Hải Nguyên nghe cô nói vậy không hề ngạc nhiên một chút nào.

“Anh biết mà không gọi em, em còn chưa nói với anh ấy chuyện của chúng ta mà.”

“Anh nghĩ anh ấy sẽ hiểu thôi, em nói ra sẽ càng làm tổn thương anh ấy!”

Khánh Đan nghe anh nói liền im lặng, cô cũng hiểu điều đó nên cả đêm qua không ngủ được vì suy nghĩ. Hải Nguyên thấy cô thở dài liền nói tiếp: “Hay anh gọi Judy cùng em đi chơi, đi mua sắm cho thoải mái nhé, ở nhà mãi cũng chán!”

“Vâng.”

Hải Nguyên liền lấy điện thoại ra gọi cho Judy đến. Anh lái xe đưa hai cô gái đi ăn uống rồi ra trung tâm mua sắm mới trở về công ty. Chương trình học của Khánh Đan cũng đã kết thúc, không phải lên trường nữa, ngoài việc thỉnh thoảng đi múa ở bên ngoài thì cả ngày cũng chỉ ở nhà, Hải Nguyên thì bận việc công ty không thường xuyên đưa cô đi được nên anh thường xuyên gọi cho Judy. Năm ngoái, Khánh Đan cùng anh đi bar chơi, cô đã quen được cô gái tên là Judy này, cô ấy cũng rất quý cô, tính tình lại vui vẻ, vì vậy mà hai người nhanh chón