Polly po-cket
Hậu Tiểu Lý Phi Đao

Hậu Tiểu Lý Phi Đao

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 326385

Bình chọn: 9.00/10/638 lượt.

không thể giải thích bằng lời .

Và ngay trong lúc đo , nàng thiếu phụ vùng biến sắc , nàng nghe tiếngho nhỏ ngoài cửa sổ .

Toàn thân nàng chợt nghe tê dại như hình cây tượng đá , nàng ngồi sờ sững , đôi mắt nàng trơ trơ nhìn ra cửa sổ , ánh mắt ngơ ngác của nàng vụt loé lên một trạng thái vừa vui mừng vừa sợ sệt .

Và cứ như thế khá lâu , người thiếu phụ chầm chậm đứng lên , chầm chậm đi lần lại hướng cửa sổ và đưa cánh tay rung rung đẩy chốt :

- Ai ?

Cũng như cánh tay nàng , cũng như toàn thân nàng , giọng của nàng đang run rẩy .

Bóng trăng xuyên qua màn sương đục như biển sữa , bốn bên vắng lặng không một bóng người .

ánh mắt của người thiếu phụ chiếu nhanh bốn phía , giọng của nàng trở nên thê thiết :

- Tôi biết thúc thúc đã về , đã về thì tại sao còn tránh mặt tôi ?

Không một tiếng trả lời , chỉ có âm hưởng của nàng vọng lại .

Người thiếu phụ thở dài :

- Thúc thúc không bằng lòng gặp tôi điều đó tôi cũng không trách , quả thật chúng tôi đã làm điều không phải với thúc thúc ... đã làm điều không phải ...

Càng nói , giọng của nàng càng thật nhẹ như chỉ nói bàng hơi thở và thật lâu , nàng cứ đứng như thế thật lâu mới từ từ khép cánh cửa sổ lại .

Ngọn đèn trong phòng có lẽ cũng như giọng nói của nàng , ánh sáng rọi qua cửa sổ nhạt dần rồi tắt dần .

Cả trời đất tối sầm như lòng người khép kín .

Trước giờ hửng sáng, bóng đêm như hối tiếc , tối lại một lúc khá lâu .

Nhưng dầu muốn tới , thời gian cũng cứ phải trôi đi , từ phương đông nhiều vệt mây đâm ngang và cuối cùng là một khối cầu đỏ rực .

Bóng đêm lui dần về phía trời tây .

Dưới gốc ngô đồng cằn cỗi của ngôi lầu nhỏ thấp thoáng một bóng người .

Hắn đứng bất động như một pho tượng gỗ . Không biết hắn đứng như thế đã bao lâu , quần áo , đầu tóc của hắn hơi sương đã làm ướt đẫm .

Tia mắt đăm đăm như đờ đẫn của hắn cứ dán lên khung cửa sổ trên lầu .

Dáng sắc của hắn cằn cỗi y như gốc ngô đồng u xù tiều tụy .

Hắn là con người hồi đêm hôm xuất hiện bên chiếc cầu con , bên vười mai của Lãnh Hương Tiểu Trúc , rhắn là con người dòm vào khung cửa sổ trên ngôi lầu nhỏ bằng đôi mắt tham u , hắn là con ngwoif đã say khướt gục đầu trên bàn rượu ở quán của lão Tôn Gù , hắn là Tửu Quỉ .

Hắn đứng một mình lặng lẽ nhưng cũng là lúc mà tận đáy lòng của hắn kêu lên không không ngớt : Lâm Thi Âm ... Lâm Thi Âm , nàng chưa bao giờ đối xử không phải với ta mà trái lại ta đã đối xử không phải với nàng . Ta tuy không thể gặp mặt nàng , đối diện nàng nhưng suốt hai năm nay , đêm đêm ta ở kế bên nàng để bảo hộ cho nàng , nàng có biết không ?

Tiếng lòng của hắn kêu lên không biết ở trên ngôi lầu cao kia có nghe thấy ?

Nàng đang làm gì ? Phải chăng nàng cố dỗ giấc ngủ để thả hồn đón nghe lòng tri kỷ ?

Đêm đã hoàn toàn lùi bước , trời đã sáng hẳn rồi .

Hắn đưa tay bụm miệng cố đè nén cơn ho , lặng lẽ băng qua con đường mòn cỏ mà như lâu rồi không có bước chân đi vào nơi đây , lá khô mục quến với đất bùn ẩm thấp .

Hắn băng qua một ngả rẽ lát đá đã rêu xanh , xuyên qua khung cửa vòng nguyệt sơn son đã loang lỗ khá nhiều .

Bên trên , mạng nhện lớp cũ đã rách te , lớp mới chồng lên đầy bịt , hắn xuyên qua khung cửa ấy đi vào đại sảnh .

Nơi đây , ngày xưa ghế bàn khởi quét mà vẫn láng bóng với khách khứa vầy vầy , bây giờ thì bụi đóng lên từng lớp .

Bốn bên không thấy một ai , không nghe một tiếng người , dầu nhỏ .

Hắn xuyên thẳng ra phía trước , sân lộ thiên nay đã hoang tàn .

Những kẻ ngày xưa nếu có ai tình cờ đặt bước vào đây thật không ngờ một trang viện huy hoàng đệ nhất năm nào bây giờ lại thê lương dường đấy .

Hắn khom mình xuống ho nho nhỏ , một tia nắng sớm xuyên qua đầu hắn , nếu người ngày xưa bất chợt nhìn lên có lẽ cũng phải ngậm ngùi : Mái tóc xanh mướt ngày nào và với mớ tuổi của hắn đáng lý bây giờ cũng vẫn còn xanh thế mà năm tháng buồn đau , mái tóc xanh mướt ấy bây giờ đã nhiều sương tuyết điểm .

Sau cùng hắn đi đến một gian phòng nhỏ nới phía trước .

Cánh cửa khép hò , hắn đưa tay xô nhẹ .

Cánh cửa bật vào trong , mắt hắn sáng lên . Một mùi rượu dìu dịu hăng hắc phất vào mũi hắn .

Gian phòng ẩm thấp lại vừa dơ dấy có một người gục đầu trên chén rượu , tay vẫn còn nắm chặt một bầu .

Hừ , lại thêm một Tửu Quỉ .

Gã Tửu Quỉ " chánh hiệu " mỉm cười và vỗ nhẹ lên khung cửa .

Người gục đầu trên bàn chậm chạp ngẩng đầu lên .

Mặt hắn rỗ chằng .

Rượu đã làm tăng gấp nếp nhăn trên mặt hắn và hình như khung cảnh cô liêu cũng là một thứ thuốc trắng nhuộm bạc mái đầu .

Bây giờ không ai có thể rằng người mặt rỗ ấy là vị Tổng quản của trang viện ngày xưa , kjhông ai có thể ngờ đó là vị thân sinh của giang hồ " đệ nhất mỹ nhân " .

Lão mặt rỗ dịu mắt lầm thầm :

- Sáng sớm mới bét mắt là đã có người gõ cửa , đúng là ngày quỉ ám .

Và lão vụt lớn tiếng khi thấy Tửu Quỉ :

- Ai ! Ngươi là ai ? Tại sao lại vào đây ? Vào đây để làm gì ?

Giọng lão ồ ồ , với sự xuất hiện của người lạ mặt hình cái giọng của " quản gia " ngày xưa sống lại mà từ lâu rồi , lão không biết " sử dụng " với ai .

Tửu Quỉ mỉm cười :

- Mới xa nhau chỉ có hai năm mà đã sớm