
à truyện Thủy Hử đi.”
“Có bá lực lắm.” Tử An vui vẻ.
“Còn về bút danh, họ của huynh làThi, không thể đổi được, huynh lại kiên nhẫn có thừa, ở trong am miếu hòathượng mười mấy năm, bút danh là Thi Nại Am được chăng?” Phong cách đặt tên củaThất Sách vẫn giữ nét đơn giản của người nhà quê.
“Thi Nại Am, hay.” Tử An gật đầu.
“Lần tới gặp mặt, huynh sẽ là vua kểchuyện.” Thất Sách cười hì hì, như Cửu Văn Long Sử Tiến trong truyện Thủy Hử.
“Bảo trọng.”Tử An nằm xuống, không muốn Thất Sách thấy y rơi lệ.
Năm Chí Chính thứ chín triều Nguyên,đê phía nam Hoàng Hà vỡ đã năm năm, Hà Nam, Sơn Đông, An Huy, Giang Tô gánhchịu lũ lụt, vật giá tăng cao cực độ, tham quan ô lại chỉ biết vơ đầy túi thamkhiến dân chúng nổi loạn nơi nơi, Quách Thiếp Mộc Nhi, con trai Nhữ Dươngvương, cũng là Vương Bảo Bảo tướng quân phụng mệnh trấn áp dân loạn. Vương BảoBảo dụng binh thần tốc, hiệu lệnh nghiêm chỉnh, liên tục dẹp yên nghĩa dũngquân tản loạn.
Bách tính không chỉ oán than vì sưucao thuế nặng còn vì đạo tặc hoành hành vô pháp vô thiên. Lũ giặc nhép này gặpquan binh thì tránh, gặp thôn dân là cướp phá khiến bách tính bị quấy nhiễu.Còn những toán mã tặc tụ tập đủ mấy trăm người thì càng nghênh ngang, chiếm núitự nhận là đại vương, gian dâm cướp bóc hơn cả quân Nguyên, quan phủ địa phươngcàng không dám đối kháng.
Thất Sách và Tử An chia tay, gã nhớquê nên không vội hành hiệp trượng nghĩa mà về Nhũ gia thôn trước.
Thất Sách về thôn, tưởng cả thôn sẽxôn xao nhưng mẫu thân cao tuổi chỉ sai gã đi cho gà ăn rồi sửa hàng rào vớicác đệ đệ. Tất cả đều như trước kia, Thất Sách cảm thấy an tâm vô cùng, nhìn vợđệ đệ cõng đứa cháu chưa từng gặp mặt giúp rập việc đồng áng, gã cảm động vôcùng.
“Biết nói chưa? Gọi Thất Sách bá báđi!”
“Đại ca, mau sinh một đứa đi, HồngTrung ba năm nay vẫn đến Thiếu Lâm tìm huynh khiến nhà người ta cách mấy hômlại đến nhà chúng ta đòi sính lễ, cha sắp phát khùng rồi.”
Sáu năm qua đi, lão nhân kể chuyệngià rất nhanh, nhưng Thất Sách trở về, câu chuyện của lão lại được kể đầy hàohứng, cơ hồ trẻ lại mấy tuổi. Con chó vàng vẫn bầu bạn với lão đã rụng lôngkhông ít, thấy Thất Sách cũng chỉ ngửi ngửi chứ không cắn, lập tức nhận ra bạncũ, vẫy đuôi rối rít.
Thất Sách ngồi xổm cạnh con chó,cười hì hì giúp lão nhân bổ sung truyện kể.
Được Tử An huấn luyện chuyên nghiệp,bản lĩnh thêm mắm dặm muối của Thất Sách khiến lão nhân phải chặc lưỡi hoài,cho rằng luyện võ công cũng khiến đầu óc sáng láng.
“Thất Sách, Thiếu Lâm tự thế nào?”Lão nhân hỏi.
“Tệ lắm nhưng rất vui.” Gã bật cười.
Ở Nhũ gia thôn thân thuộc, gã khôngxao nhãng việc quan trọng nhất. Mỗi ngày gã đều đi vòng quanh cái giếng duynhất trong làng, nhớ lại trận tỷ thí chênh lệch với phương trượng. Thườngthường, Thất Sách chỉ kết thúc luyện tập khi mồ hôi đầm đìa.
Trước khi hạ sơn, phương trượng đãnghiêm túc chỉ dẫn, khiến gã mỗi tối đều trăn trở những ưu khuyết trong võ côngcủa mình. Mạn quyền của gã và Quân Bảo sáng tạo dựa vào nhu để thắng cương,nhưng trước cương mãnh tuyệt đối thì nhu lại không thể chống đỡ. Võ công thiênhạ mênh mông, võ công cương mãnh chiếm phần lớn lộ số, công phu Thiếu Lâm đaphần nghiêng về cương mãnh, tuyệt nghệ trấn bang “Hàng Long thập bát chưởng” củaCái Bang hiệu xưng cuồng mãnh vô song, quán tuyệt thiên hạ, e rằng gã khôngphải đối thủ. Trông lên không bằng ai, quả thật gã chỉ là một con rối múa máythân thủ cho thiên hạ xem.
Nghĩ đi nghĩ lại, gã càng hổ thẹn, ởThiếu Lâm sáu năm, trơ mắt nhìn công phu Thiếu Lâm chân chính lướt qua mình, tựsáng tạo một pho quyền pháp cổ quái, có gì đáng để dương dương đắc ý!
“Buồn cười, ta nghĩ thế này thì khácnào muốn trở thành võ công thiên hạ đệ nhất? Thôi đi, có được công phu thế nàylà đủ rồi, đừng chỉ biết luyện công phu mà quên mất công phu dùng để làm gì.”Gã tự an ủi, hy vọng tương lai gặp được Quân Bảo thì phải hỏi y xem cách nhìnnhận thế nào. Càng hy vọng rằng tư chất của y hơn xa gã, chắc đã nhận ra nhượcđiểm của Mạn quyền, đạt tới cảnh giới cao thủ chân chính.
Thất Sách về Nhũ gia thôn còn vì mộtmục đích khác.
Ở cổng thôn, con chó vàng uể oảinhìn về phương xa, lưỡi thò một nửa khỏi cái miệng rụng quá nửa răng.
“Sư phụ, dọc đường trở về con nghenói ở Ngưu Ẩm sơn gần đây có một toán mã tặc hung hãn lắm, quan phủ cũng bótay. Chúng ở đâu, khoảng bao nhiêu người?” Thất Sách lo lắng nhất là việc quênhà bị giày xéo.
“Đừng nghĩ vớ vẩn, ai chẳng biết Nhũgia thôn chúng ta nghèo? Nghèo cũng có cái hay, sẽ không bị giặc cướp để ý.”Lão nhân hiểu ý gã, lắc lác đầu.
Thất Sách không hưởng ứng, nhìn vềphía xa nghĩ ngợi. Lão nhân thở dài, hài tử biến thành thế này có một phần tạilão.
“Đám mã tặc đó hung hãn lắm, dùngkhăn đỏ chít đầu, ban đầu chỉ khoảng một trăm tên, chỉ biết kẻ đứng đầu họ Từ,rất biết cách lấy lòng người, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã khuếch trươngthành ba trăm tên, đa phần không phải quân ô hợp, hơn nữa Từ tặc hiểu binhpháp, từng hai lần đánh bại quan binh.” Lão nhân nói.
“Đánh bại quan binh? Nói vậy thì mãtặc cũng là nghĩa dũng quân?” Thất Sách hỏi.
“Nghĩa dũng quân? Mấy năm n