
y.
Có ai không biết phong cách hành sựcủa Triệu Đại Minh, chỉ là hành động này biến cuộc tử đấu hóa ra phản khách vichủ, tình thế diễn biến thành tam phái thân triều đình đối đầu Cái Bang. Ngườiphái Hoa Sơn tuốt kiếm mắng mỏ, gọi Triệu Đại Minh xuống tử chiến.
“Triệu Đại Minh ra đây. Trốn trốntránh tránh thì là anh hùng hảo hán gì.” Chưởng môn phái Thiên Sơn Lục Mạc Cừuchịu nhục, toàn thân run rẩy, ngân câu trong tay còn dính một cục phân lớn.
“Có giỏi thì xuống đây lĩnh giáo HoaSơn Tử Hà kiếm trận!” Doãn Kỵ chém loạn xạ, giận dữ cành hông. Phái Hoa Sơn kếtthành sáu kiếm trận, kiếm quang sáng chói.
“Xin lỗi, nghĩa tử, nghĩa phụ muốngiúp bằng hữu của con.” Triệu Đại Minh hớn hở, định nhảy xuống ngay.
Ngoài xa chợt vang lên tiếng hú, nhưphượng gáy, như rồng gầm.
“Quân Bảo!” Thất Sách vui mừng, ngherõ nội công tu vi của bạn thân không kém hơn mình.
Tiếng hú từ xa lại gần, tốc độ nhưđiện chớp, càng đến gần càng bá đạo như vút lên trời xanh, phượng kêu trên chíntầng trời.
Quần hùng biết đại hiệp Trương TamPhong sau cùng đã tới, nhưng kinh ngạc vì y còn nhỏ tuổi mà nội công tu vi siêuphàm nhập thánh đến vậy.
Tiếng hú chợt dừng, Tam Phong đứngtrên cây nhìn rõ tình thế rồi mới đáp xuống.
Thất Sách nhìn bạn thân, lần chiatay này Quân Bảo đổi tên thành Tam Phong, y càng cao hơn gầy hơn, ngũ quanthanh tuấn nhợt nhạt, đượm vẻ phong nhã của thư sinh tướng công.
“Đúng là con trai đại hiệp TrươngHuyền. Nhầm, nhầm lẫn rồi.” Hàn Lâm Nhi than thở.
Tam Phong tuy nội lực tinh thâm,nhưng trông khá mệt mỏi, y phuc còn dính vết máu, tay cầm một cái bao, hiểnnhiên vừa từ một chiến trường khác đến đây.
“Đánh thôi.” Tam Phong không lắmlời, tay trái vung lên, võ thành một vòng tròn rộng nửa trượng, hàm ý vào tronggiao chiến.
Doãn Kỵ cười lạnh, quan sát dáng vẻy đượm gió bụi: “Vừa trốn vào hang hốc nào hả? Ngươi mình đầy vết máu, làm bẩnkiếm của đại gia.” Hắn nói năng khắc bạc, kiếm trận càng xiết lại.
“Tào Châu dân biến, đại quân Thát tửtrấn áp, lấy đầu tướng giặc tốn đôi chút thời gian, lấy đầu ngươi đành chậm lạimột chút, xin Diêm vương thứ tội.” Y lạnh lùng đáp, ném vật đó về phía Doãn Kỵ.
Doãn Kỵ đón lấy, phát hiện tốc độvật đó không nhanh nhưng hàm chứa nội kình cực kỳ trầm trọng, thầm kinh hãi,vội ném xuống đất. Cái bọc lăn một vòng, đầu người đầm đìa máu me lộ ra, thủcấp bị cắt xuống hai mắt trợn trắng, miệng há hốc, trước lúc chết chắc hoảng sợcực độ. Mấy công tử gia ngồi quan chiến ở vị trí đẹp rú lên, kẻ nhát gan thậmchí còn rúm người lại.
“Là A Lỗ Bất Hoa tướng quân!” TiềnLa Hán kinh hoảng hét lên, quần hùng nhao nhao hô vang không ngớt. Trương TamPhong hôm qua còn giết địch, hôm nay vượt trăm dặm đến giao chiến, quả thật anhhùng khí phách!
“Ngươi… ngươi dám ám sát mệnh quantriều đình! Không... không phải định tạo phản hả!” Ngân câu trong tay Lục MạcCừu khẽ run, ngữ khí đã líu lại.
“Lần đầu ngươi nghe thấy hả?” TamPhong nhíu mày kiếm, cảm giác câu hỏi này không đâu vào đâu.
“Dưới chân thiên tử triều Nguyên háđể ngươi tung hoành!” Doãn Kỵ mắng.
“Nhớ năm xưa phái Hoa Sơn Phong lãotiền bối nhất thân hiệp cốt, xá thân tự tàn thay Văn thừa tướng khảng khái chịuchết, khiến người ta khâm phục, không ngờ hậu bối kém cỏi, xu viêm phụ thế, gióchiều nào che chiều ấy, ta nể tình Phong lão tiền bối mà tha cho ngươi một lần,ngươi lại lập ra ước hẹn vô liêu này để phô bày cái xấu. Được, hôm nay ta sẽđưa ngươi xuống địa phủ, xem ngươi còn mặt mũi nào gặp sư phụ.” Tam Phong nộilực tinh thuần, từng lời lọt rõ ràng vào tai quần hùng.
Ban đầu y dùng khí thế trấn áp, vượttrăm dặm đường đến liền lập tức ứng chiến, hoàn toàn không coi kẻ địch vào đâu,khiến quần hùng sôi trào máu nóng, vỗ tay như sấm, giờ y lại chính khí ngờingời mắng Doãn Kỵ, khiến hắn không còn mặt mũi nào, thoạt xanh thoạt trắng, cơhồ gương mặt sư phụ đã mất từ địa ngục hiện về, mồ hôi tuôn ướt lưng hắn.
Ngay cả Triệu Đại Minh cũng hứngkhởi với khí thế này, lòng thầm tính cách xuất hiện sao cho hoành tráng. ThấtSách càng kích động, ba năm không gặp, Quân Bảo đã đạt tới phong phạm đại hiệpcỡ này.
“Sao lại thoái lui thế nhỉ? Ngườicác ngươi dính phân?” Tam Phong nhíu mày, không hề giễu cợt.
“Chém chết hắn!” Doãn Kỵ nổi giận hạlệnh, kiếm trận phát động.
Kiếm trận của phái Hoa Sơn huấnluyện suốt hai tháng vì ngày hôm nay, trận pháp phát động liền như vạn con rắnbò, kiếm quang đại thịnh, Đại Hổ Giảo côn pháp của Hổ Giảo môn hộ trận, thanhthế chấn thiên, Thiên Nữ ngân câu trận của phái Thiên Sơn bất động, càng làbiến số khó lường.
Ba môn phái thân triều đình liênthủ, quần hùng lo lắng thay cho Tam Phong.
Y không hề sợ hãi, đứng lặng quansát biến hóa của kiếm trận, côn trận, câu trận.
“Thế nào?” Thất Sách hỏi, quyền đầunắm lại thành tiếng.
“Trận pháp này nhìn thì hung hiểm, kỳthật chẳng quá dựa vào đông người, theo ta thì kiếm trận và côn trận vốn khôngcùng một người cha sinh ra, miễn cưỡng phối hợp lại thì có tác dụng gì? Nếu dẫncho trận pháp xung đột thì sẽ tự triệt tiêu, kiếm không dung côn, côn khôngdung câu, câu không dung kiếm, tất sẽ đại loạn.” Tr
Cùng chuyên mục
-
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC Zenny Nguyễn (Gấu Sociu or Gấu Sociu's) Truyện kiếm hiệp