80s toys - Atari. I still have
Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Tác giả: Cửu Bả Đao

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 324365

Bình chọn: 7.00/10/436 lượt.

iệu Đại Minh nói năng lộnxộn, Thất Sách ngẩn ra nhưng cũng hiểu ý.

Tam Phong không ở vị trí cao, lúc ởThiếu Lâm cũng không nghiên cứu trận pháp biến hóa, nhưng y gặp kỳ ngộ trêngiang hồ, được một vị cao nhân vô danh dùng thiên tượng làm kinh, ngũ hành làmlạc chỉ điểm quyền thuật nên luôn dùng cách “nghe” đặc biệt quan sát các loạitrận pháp. Y nghe được kiếm thế như quần xà múa may là hung hiểm nhất, trongtiếng múa kiếm tựa sấm động hàm ẩn tiếng hổ gầm bị quần xà nhiếp phục, bènngưng thần lắng nghe, hai loại tiết tấu trên không hòa hợp. Côn pháp thiên vềkhoáng đạt, nhưng lại hòa vào kiếm quang ngăn tấc nào hiểm tấc ấy thì khí thếtuy mạnh nhưng không trôi chảy, chỉ cần y tiến vào được là sẽ dễ dàng phá giảitrận thế.

Muốn xông vào trận pháp nhưng vướngmắc ở Thiên Nữ câu trận dĩ tĩnh chế động. Câu trận này sát khí đằng đằng songkhông múa loạn xạ theo kiếm trận và côn trận, hiển nhiên Doãn Kỵ cũng hiểu rõnhược điểm của hai trận nên dùng câu trận ôm cây đợi thỏ. Mai hoa tam câu làbinh khí cực kỳ hung hiểm, chạm vào da thịt là cắt đứt ngay, vết thương khólành, dùng tay đón đỡ chỉ cần hơi lơ là sẽ thụ trọng thương.

Tam Phong không phải hạng sínhcường, lập tức lớn tiếng: “Ai cho tiểu đệ mượn một thanh kiếm, diệt quần yêuxong sẽ trả ngay.” Quần hung đeo kiếm thi nhau bạt kiếm, mong rằng kiếm củamình được dùng thì sẽ thêm phần danh giá, sau này gặp người khác có thể tự khoatrương rằng kiếm của mình từng cùng Tam Phong đại hiệp sáng vai tác chiến.

“Nhìn thần kiếm của ta do sư phụ HồThiết chính tay rèn mà xem, sắc kém gì Ngư Trường.”

“Kiếm của ta mới là đồ tốt, ra khỏivỏ phải thấy máu, thần vật đấy.”

“Phì, hai cây Lân Ba đoản kiếm củata do hoàng thất Đại Tống ban cho, chính khí hạo nhiên, chuyên chém bại loại!”

“Kiếm của các ngươi đều ẻo lả quá,kiếm của ta nặng tám tám sáu mươi tư cân, cả ta cũng không sử dụng được, chỉ cókiếm như thế mới hợp với Tam Phong đại hiệp.”

Tam Phong mượn kiếm quần hùng là có ýtìm một thanh kiếm thật nặng, thò tay đón lấy rồi thở dài sườn sượt. Quần hùnghoang mang, tưởng gã không chọn được thanh vừa ý, nên dần yên lặng lại.

“Nếu thanh kiếm đó của ta thì tốt.”Tam Phong u oán thở dài, ngẩng nhìn trời.

Vầng trăng non chênh chếch, gió nhẹmây thưa.

Y không thèm để ý tới phong lôi kiếmtrận đang áp sát, nhìn trăng đến xuất thần.

Quần hùng yên lặng, hiếu kì TamPhong nói đến danh kiếm trân kì nào. Thất Sách vốn định đợi khi Tam Phong đạibại quần hùng mới hiện thân nhưng giờ không nén được tâm tình kích động, cầmHuyền Từ song kiếm nhảy xuống, “thần kiếm ở đây.”

Thất Sách ngẩng đầu rảo bước, trungkhí sung túc, quát to.

Tam Phong vừa mừng vừa kinh hãi,trên đời không việc gì sánh được với chí hữu đột nhiên hiện thân, sánh vaitrước khi ác đấu. Thần kiếm mà y nói tới chính là Thất Sách, mấy năm không gặp,tiếng hô ban nãy chứng tỏ nội lực tu vi của gã không chỉ không giảm và tăngtiến nhiều, không kém hơn y chút nào.

Quần hùng không biết Thất Sách, nhinhao bàn tán suy luận.

Triệu Đại Minh thích thể hiện liềnsử dụng Sư Tử hống: “Thái Cực nghĩa tử! Làm cho gọn vào.” Noãn Phong cương chấnđộng, quần hùng bịt tai, chợt hiểu rằng nhân vật xuất hiện là cuồng nhân TháiCực nổi danh, nhiều lần ám sát Nhữ Dương vương nắm binh quyền trong tay.

Tam Phong trào lệ, Thất Sách mỉmcười tuốt Huyền Từ song kiếm, song kiếm rít lên ong ong.

Tam Phong lặng lẽ đón lấy một thanh,hai vị thiếu hiệp gặp nhau, không cần phải nói nhiều lời. Quần hùng càng xônxao, giang hồ đồn rằng lưỡng hiệp vốn là bạn cũ, quả nhiên không sai.

“Kiếm của Linh Tuyết…” Tam Phongnhìn thanh trường kiếm đen nhánh, mỏng tang, khẽ lay động là thoáng xuất hiệntiếng ve kêu. “Huyền Từ song kiếm của Nga My.” Thất Sách cố ý nói to tên kiếm,để Linh Tuyết ưa thể diện được thơm lây.

Linh Tuyết và Hồng Trung quả thậtlẫn trong quần hùng. Tam Phong uy vũ phó ước, cộng thêm Thất Sách hiện thân,hai sư đồ vốn buồn bực vì mất kiếm quý giờ cười tươi hớn hở, Hồng Trung vừakhóc vừa cười, Linh Tuyết thấy hiện tại kiếm trong tay Thất Sách là Huyền Từthì đắc ý hơn bao giờ hết.

Doãn Kỵ đợi lâu không nén được, gầmkhẽ. Sáu đạo kiếm trận chia thành ba ngả lao tới, vây Tam Phong và Thất Sách,định giết cả hai.

“Thất Sách, đệ biết kiếm phápkhông?” Tam Phong tựa lưng vào Thất Sách, ngữ khí hoan hỉ.

“Là pho kiếm pháp không ra gì củaThiếu Lâm tự, còn huynh?” Thất Sách đang lúc vui mừng, không coi kiếm quangquanh mình ra gì.

“Biết đôi chút, bất quá võ công mạnhyếu là hiện thực nhất, với công lực của đệ chỉ cần dồn ba thành nội lực lênthân kiếm, rồi…” Tam Phong lẩm bẩm, cảm giác được chân khí của Thất Sách lồnglộng sau lưng, thầm kinh hãi, hóa ra ba năm nay gã tiến bộ quán hiều.

“Vẽ vòng tròn.” Thất Sách buộtmiệng, vỏ kiếm khẽ động, nội lực dồn tới phát ra kình khí.

Tam Phong vui mừng, hóa ra cả taichia tay nhau, tao ngộ, lĩnh ngộ về võ công có khác biệt nhưng tự chung vẫngiống nhay, đều dựa trên “vòng tròn.”

Thất Sách dồn chân khí vào kiếm, mộtloạt vòng tròn bá đạo tùy ý hình thành.

Tuy phái Hoa Sơn trận pháp tinhdiệu, nhưng bị kiếm khí của Thất Sách bức lùi, hai than