
g có thể bảo vệ mình khỏi những con quái vật đáng sợ
trong đêm đen.
Quái vật như anh.
Anh phủ nhận từ ngữ đó, tập trung vào khuôn mặt nàng, lấp đầy hình
ảnh người phụ nữ làm cuộc đời anh tan nát trong lòng. Nàng đẹp, đôi môi
dày, sống mũi thẳng kết hợp với gò má cao rải rác tàn nhang. Anh dừng
lại, ngạc nhiên khi thấy những chấm nâu nhỏ đã tiết lộ khoảng thời gian
nàng làm việc dưới ánh nắng - tuy nhiên đó là lý do tại sao người phụ nữ này lại trở nên khác biệt.
Ánh mắt anh âu yếm nhìn khuôn mặt nàng, cuối cùng lưu luyến trên đôi
lông mày đang nhíu lại vì lo lắng ngay cả trong giấc ngủ. Nick cảm thấy
có gì đó thít chặt lấy ngực mình khi nhìn cái nhíu mày khá sâu ở đó, anh đã làm nàng như vậy. Anh không thể ngăn mình không tiến đến, lướt nhẹ
ngón tay dọc cái chau mày đó, cố gắng để xóa đi nó.
Cái chạm tay đủ để đánh thức nàng khỏi giấc ngủ chưa sâu và nàng thức dậy với một tiếng thở sâu, tay chân duỗi căng ra khi nhận thức quay
lại. Anh mất một lát để tưởng nhớ nàng những lúc như lúc này - ấm áp,
tràn đầy sức sống và không để ý đến thế giới xung quanh nàng.
Một ngày nào đó, anh sẽ hôn để đánh thức nàng và giữ nàng ở trên giường.
Ý nghĩ đó không có thời gian để tồn tại.
Khi nàng nhìn thấy anh, giấc ngủ đã biến mất chuyển thành ngạc nhiên, rồi giận dữ. Nàng bật dậy. “Tại sao ngài ở đây?” Nàng cho hai chân
xuống mép giường và Nick kháng cự lại bản năng giữ khoảng cách giữa họ,
không hiểu sao anh biết rằng nếu nàng đứng dậy, anh sẽ mất đi vị trí
trong trận chiến này.
Ngay lập tức nàng hiểu anh đang làm gì. Mắt nàng nheo lại. “Hãy để tôi đứng lên.”
“Không. Đến khi nàng nghe những điều ta phải nói.”
“Ngài đã nói đủ rồi, Quý ngài Nicholas.”
Anh không thích giọng điệu khách sáo của nàng. Bằng cách nào đó, anh
phải thuyết phục nàng nghe anh. Anh phải thuyết phục nàng rằng anh xứng
đáng được giải thích. Nỗi tuyệt vọng thúc giục anh và anh đã làm điều
theo bản năng, cúi xuống và nắm lấy tay nàng.
Ngay lập tức nàng cố gắng thoát khỏi tay anh, nhưng anh vẫn giữ chặt và sau vài giây, nàng chấp nhận.
“Ta không nói xin lỗi.” Nàng không đáp, anh gượng cười. “Nếu nàng hiểu ta hơn, nàng sẽ biết rằng ta không biết cách xin lỗi.”
“Đúng vậy, có lẽ ngài cần thời gian để học điều đó.” Nàng nói đơn giản.
“Ta không bao giờ muốn làm nàng tổn thương, Isabel. Nếu ta biết sẽ
tìm thấy điều đó khi đến phía Bắc, ta sẽ không bao giờ đồng ý lời đề
nghị của Leighton.” Anh dừng lại một lát, nhìn xuống nơi bàn tay họ đan
vào nhau. “Đó là một lời nói dối. Nếu ta biết rằng ta sẽ tìm ra nàng khi ta đến phía Bắc, ta đã đến đây nhiều năm trước.”
Miệng nàng hé mở và anh nhếch mép cười. “Ta biết nàng không có gì để
nói. Nàng thấy đấy, Isabel, nàng là người phụ nữ khác thường tuyệt vời
nhất. Ta đã gặp nhiều phụ nữ trong đời ở khắp nơi trên thế giới. Nhưng
ta chưa bao giờ gặp một cô gái nào mạnh mẽ, thông minh và đáng yêu như
nàng. Nàng phải tin khi ta nói với nàng rằng ta sẽ không bao giờ làm bất kỳ điều gì để tổn thương nàng.”
“Nhưng ngài đã làm tổn thương em.”
Câu nói chứa đầy nỗi đau và chỉ là một lời thì thầm, vang đến bên
anh, rồi anh cầm tay nàng áp lên miệng mình, hôn chúng với sự tôn kính.
“Ta biết ta đã làm điều đó. Chắc chắn bây giờ nàng rất ghét ta.”
“Em không ghét ngài.”
Anh nhìn nàng và nhìn thấy sự thật ở đó. “Thật vui khi em nói thế.”
Lông mày nàng nhíu lại và anh nhức nhối muốn hôn lên đó để xua đi cái nhíu mày. “Nhưng em không hiểu...”
“Một ngày nào đó”, anh hứa, “Một ngày nào đó ta sẽ kể cho nàng mọi chuyện”.
Nàng lắc đầu. “Không, Nick. Không có ngày nào cả. Đây chính là lúc để nói sự thật.”
Anh hít thở sâu, trái tim anh biết nàng đã nói đúng. Anh phải nói cho nàng tất cả... anh phải tự bộc lộ bản thân mình vì nàng để nàng sẽ tin
anh lần nữa. Không biết tại sao, ý thức được điều đó, anh trở nên mạnh
mẽ hơn. “Được rồi.”
Anh đứng dậy, đi đi lại lại khi bắt đầu nói về mình.
“Mẹ của ta đã rời bỏ chúng ta khi ta mười tuổi. Mới hôm trước, bà còn ở đó, rồi hôm sau, bà đã đi mất. Chúng ta không biết bà ấy đi đâu - sau một thời gian, thật khó để tin rằng lúc đầu bà ấy đã từng ở đó với
chúng ta.” Anh dừng lại trước cây nến gần cửa và quay lưng lại với nàng. “Nàng nghĩ mất đi người mẹ là điều tồi tệ nhất đối với một đứa trẻ
nhưng nó thực sự không như vậy. Điều khó khăn nhất là ta không biết
chuyện gì xảy ra. Điều gì khiến bà ấy bỏ đi. Điều khó khăn nhất là những lo lắng rằng… bằng cách nào đó... có cái gì đó xảy ra với ta.”
Nàng mở miệng định nói, nhưng anh đã tiếp tục, không muốn dừng lại,
không chắc chắn rằng anh có thể bắt đầu lại nếu anh dừng. “Ta đã bị ám
ảnh bởi sự bỏ đi của bà. Bởi lý do đằng sau nó. Cha ta vứt đi mọi thứ
của bà ấy trong những ngày bà ấy biến mất, nhưng ta cần phải tìm ra cái
gì đó sẽ chỉ ra cho ta hướng đi đúng. Ta đã tìm thấy một cuốn nhật ký và trong đó có kế hoạch của bà ấy về tương lai. Bà ấy đang đi đến phương
Đông. Đầu tiên đến gặp các bạn của bà ở Paris, sau đó tiếp tục đến Ý. Bà ấy gọi đó là cuộc hành trình của bà ấy.” Anh hơi mỉm cười. “Dường như
hôn