
gựa liền hỏi: “Ngựa đâu?”
Trương Sĩ Cường giành trả lời trước
nói: “Dọc bờ sông có nơi địa thế quá cao, chiến mã không thể đi được,
Trương tướng quân liền cho mọi người đi bộ tới đây.”
Thì ra A Mạch khi rơi vào giữa sông
đã bị dòng nước cuốn về phía hạ du, sau lại lại bị hôn mê bất tỉnh, tất
cả đều là dựa vào Thường Ngọc Thanh mang lên bờ, chính nàng cũng không
biết địa hình dọc theo con sông như thế nào, hiện nghe Trương Sĩ Cường
nói mới hiểu được vì sao Trương Sinh phải mất tới mấy ngày đêm mới đi
đến nơi này. A Mạch biết xuôi theo dòng nước là núi cao nhưng nếu đi dọc theo bờ sông này rồi vượt qua mấy ngọn núi kia thì lại càng khó khăn
hơn, khó trách nhìn dáng vẻ của mọi người lại chật vật đến vậy. Nghĩ đến đây, A Mạch không khỏi lại nhìn về phía Trương Sinh, thấy trên người
anh ta bám đầy bùn đen, cái chân bị thương cũng bị bùn đen bao kín nhìn
không rõ màu da, trong lòng A Mạch âm thầm cảm động, trịnh trọng hướng
về phía Trương Sinh hành lễ nói: “Đa tạ ơn cứu trợ của Trương đại ca!”
Trương Sinh vội vàng lắc mình tránh né, nói: “Mạch tướng quân đừng như vậy, làm thế khác nào muốn lấy mạng ta.”
A Mạch cười cười, không nhiều lời
nữa, sau khi cân nhắc cẩn thận liền phân phó mọi người lưu lại cùng
Trương Sinh thong thả đi sau, còn mình dẫn theo Trương Sĩ Cường vội vàng vượt núi trở lại quân doanh. Trương Sĩ Cường vốn sớm theo A Mạch rèn
luyện cước lực, lại thêm đương độ tuổi trẻ, nên mặc dù trước đó đã mệt
mỏi đến cực điểm, lại vẫn cắn răng theo sát phía sau A Mạch chưa từng bị tụt lại quá xa, hai người cứ như vậy đi vội vã hai ngày đêm mới trở về
đến quân doanh, Đường Thiệu Nghĩa quả nhiên đã dẫn quân bao vây tàn quân của Thường Ngọc Tông ở Nhạn Sơn.
A Mạch và Trương Sĩ Cường đã mệt mỏi
đến nỗi không còn ra người hình, A Mạch tuy là một cô gái khỏe mạnh hiếm thấy nhưng lại vừa bị bệnh nặng mới khỏi, thân thể lúc này gần như kiệt sức, hoàn toàn dựa vào Trương Sĩ Cường mới đến được doanh trướng của
Đường Thiệu Nghĩa. Đường Thiệu Nghĩa bước vội vài bước tiến đến nắm chặt lấy hai vai A Mạch, tinh tế nhìn nàng đánh giá mấy lượt, lúc này mới
trầm giọng nói: “Còn sống là tốt rồi.”
Tuy chỉ là bốn chữ ngắn ngủn song khi lọt vào trong tai thì A Mạch cũng không khỏi cảm động. Nàng nhếch miệng cười cười, hạ mắt xuống nói: “Đại ca đã quên rồi sao? Khi còn ở phía
Bắc thành Thái Hưng, ta cùng đại ca đã từng nói chúng ta đều nhất định
phải còn sống!”
Đường Thiệu Nghĩa cũng gượng cười,
hai tay vẫn nắm chặt vai A Mạch, cố gắng nén lại nỗi xúc động muốn ôm A
Mạch vào lòng, mà chỉ kéo A Mạch ngồi xuống, quay đầu lại phân phó thân
binh đi chuẩn bị cơm canh, rồi lại nói với Trương Sĩ Cường đang đứng bên cạnh: “Không cần giữ lễ tiết, ngồi xuống đi.”
Nhưng Trương Sĩ Cường vẫn không chịu
ngồi xuống, chỉ cảm tạ Đường Thiệu Nghĩa rồi nhìn về phía A Mạch nói:
“Tướng quân, ta ra ngoài trước.”
A Mạch biết anh ta ở trong này tất sẽ cảm thấy câu thúc, liền gật đầu nói: “Ngươi về doanh trước đi, có việc
gì thì ta sẽ cho gọi ngươi.”
Trương Sĩ Cường đồng ý, lại hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa hành quân lễ, rồi mới xoay người rời đi.
A Mạch đợi anh ta ra ngoài mới quay lại hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, tình hình chiến sự giữa ta và thát tử thế nào rồi?”
Đường Thiệu Nghĩa đáp: “Quân của Thôi Diễn sau khi bị đánh cho tan tác thì chạy lên hướng bắc hội quân cùng
tàn quân của Thường Ngọc Tông, Thường Ngọc Tông vốn không chịu xuất
chiến, ta cho người đóng giả Thường Ngọc Thanh, treo lên trước quân mới
khiến Thôi Diễn xuất trận, Thường Ngọc Tông sợ Thôi Diễn mắc phải sai
lầm, rơi vào đường cùng cũng đành phải xuất chiến, sau khi bị quân ta
đánh bại liền dẫn quân trốn lên núi Nhạn Sơn, hôm nay đã là ngày thứ ba
rồi.”
A Mạch lại hỏi: “Tình hình thương vong giữa địch và ta thì thế nào?”
“Quân Bắc Mạc tổn thất quá nửa, quân
ta có thương vong nhưng không lớn, chỉ có điều Thôi Diễn từng xâm nhập
vào trong trận địa của ta, Vệ Hưng chưa lành vết thương nên không thể
nghênh chiến, khiến cho Thôi Diễn giết mất mấy tên thân vệ, trong lúc
bối rối, Lâm Mẫn Thận làm đổ lá cờ nguyên soái của đại tướng quân,
trùng hợp lại phủ lên đầu Thôi Diễn làm che mất tầm mắt của anh ta, lúc
này, một thân vệ nhân cơ hội đó liền cho Thôi Diễn một đao, chỉ tiếc là
không chém trúng chỗ hiểm nên vẫn để cho anh ta chạy thoát.”
A Mạch nghe thấy Lâm Mẫn Thận trong
lúc vô tình đụng phải soái kỳ cứu Vệ Hưng thoát chết, trong lòng không
khỏi vừa động, lập tức hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, ngươi có tin lá
cờ nguyên soái lại trùng hợp đổ lên đầu Thôi Diễn như vậy không?”
Đường Thiệu Nghĩa hơi trầm ngâm, nói: “Anh ta nói là đúng dịp thì đó là đúng dịp, trong lòng ta và ngươi cứ
hiểu như vậy là được rồi.”
“Cũng phải.” A Mạch gật đầu, lại hỏi: “Đại ca hiện giờ vây Thường Ngọc Tông trên núi, huynh đã có tính toán gì chưa?”
Đường Thiệu Nghĩa đáp: “Ta đang cân nhắc biện pháp ép Thường Ngọc Tông xuống núi.”
A Mạch thầm nghĩ nếu chỉ có Thường
Ngọc Tông và Thôi Diễn thì buộc bọn họ xuống núi thật ra dễ như trở bàn
tay, nhưng hiệ