Lamborghini Huracán LP 610-4 t
A Mạch Tòng Quân

A Mạch Tòng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329140

Bình chọn: 7.5.00/10/914 lượt.

n giờ Thường Ngọc Thanh sợ là cũng đã lên trên núi, nếu

tính kế để lừa anh ta thì rất khó, huống chi nàng và anh ta đã có hẹn

ước từ trước rồi. A Mạch lo nghĩ, song cũng không nói ra chuyện cùng

Thường Ngọc Thanh ước hẹn, chỉ nói: “Thường Ngọc Tông vốn có ý định bất

động tại phía bắc mà chờ viện quân Dự Châu, hiện nay trốn lên trên núi,

nếu nói về thời gian thì anh ta có lợi thế hơn chúng ta, một khi viện

quân của thát tử ở Dự Châu đến, quân ta sẽ rơi vào tình thế thập phần

hung hiểm.”

Đường Thiệu Nghĩa sao lại không nhìn

thấu ý đồ của Thường Ngọc Tông, chỉ có điều nếu cứ như vậy buông tha

Thường Ngọc Tông và Thôi Diễn thì đúng là không cam lòng, không khỏi thở dài: “Hiện nay trên tay Thường Ngọc Tông và Thôi Diễn không tới một vạn quân, trong đó lại có nhiều kẻ là thương binh bại tướng, nếu cứ như vậy mà thả bọn chúng thì thật đáng tiếc.”

A Mạch hỏi: “Đại ca thấy tiếc vì

không thể nuốt gọn một vạn binh mã hay là thấy tiếc vì không thể trừ bỏ

được Thường Ngọc Tông và Thôi Diễn?”

Đường Thiệu Nghĩa hơi có chút khó hiểu, nhìn về phía A Mạch hỏi: “Có gì khác nhau sao?”

A Mạch cười nói: “Tất nhiên là rất

khác nhau, bỏ qua một vạn binh mã thì đáng tiếc vô cùng, nhưng nếu buông tha Thường Ngọc Tông và Thôi Diễn, thì đại ca phải cao hứng mới đúng,

Thường Ngọc Tông không phải là kẻ đại tài đủ để gây nên mối họa, Thôi

Diễn lại chỉ là một gã thất phu lỗ mãng, thả anh ta ra so với giết có

khi còn lợi hơn rất nhiều!”

Đường Thiệu Nghĩa nghĩ một lát rồi

cũng nở nụ cười, nói: “Ngươi nói cũng đúng, chẳng qua nếu muốn lui binh

thì Vệ Hưng phải gật đầu đồng ý mới được, mặc dù ông ta bị trọng thương

nhưng dù sao vẫn là thống soái của quân Giang Bắc! Ngươi thấy trong

người như thế nào? Hay là nghỉ ngơi một chút rồi hãy đến gặp ông ta?”

A Mạch từ trên ghế đứng dậy, nói: “Không việc gì, đi thôi.”

Đường Thiệu Nghĩa lại đưa mắt nhìn A

Mạch nói: “Lui binh cũng không phải chuyện cần làm gấp gáp, trước mắt

ngươi cứ ăn vài thứ đi đã.”

A Mạch sớm đã đói cồn cào, nhưng nàng đến tìm Đường Thiệu Nghĩa trước Vệ Hưng đã là không đúng, nếu còn tiếp

tục ở lại đây ăn cơm rồi mới đi gặp Vệ Hưng, sợ là càng khiến Vệ Hưng

nghi kỵ, liền lập tức nói: “Không sao, chỉ đói một chút không đáng ngại, đi gặp Vệ Hưng trước thì hay hơn.”

Đường Thiệu Nghĩa ngẫm lại cũng thấy

phải, gật đầu nói: “Cũng tốt.” Mới ra đến cửa trướng thì đúng lúc gặp

thân binh bưng cơm canh đến, Đường Thiệu Nghĩa cầm lấy cái bánh bao nhét vào trong tay A Mạch, lúc này mới đưa nàng đi tìm Vệ Hưng.

Vệ Hưng ở trong trướng nhìn thấy A

Mạch vẫn còn sống trở về thì vô cùng cao hứng, trấn an vài câu, rồi lại

hỏi A Mạch những chuyện diễn ra khi nàng chạy trốn. A Mạch đem những

chuyện trải qua mấy ngày vừa rồi nửa thật nửa giả nói một lượt, chỉ kể

là ở trong nước dùng chủy thủ cắt đứt dây buộc áo giáp bằng da trâu mới

thoát thân được, lại bị dòng nước cuốn đi rất xa mới bơi được vào bờ,

nhưng lúc đó lại kiệt sức mà ngất đi, may mắn được một hộ nông gia cứu,

vì thế mà còn sống trở về.

Đúng lúc Lâm Mẫn Thận đang ở trong

trướng của Vệ Hưng, nghe thấy vậy liền liên tục kinh hô, lại sợ hãi mà

than rằng: “Mạch tướng quân bơi giỏi thật, nếu đổi là người khác, sợ là

sớm đã bị cái áo giáp kia kéo chìm xuống đáy sông rồi, thế mà Mạch tướng quân vẫn còn có thể bình tĩnh cắt đứt dải áo, quả thực không giống với

người thường!”

A Mạch thản nhiên nói: “Tình thế bức

bách cũng chỉ có thể liều chết thử một lần xem sao, nếu Lâm tham quân bị rơi xuống sông, e là cũng có thể làm được.”

Lâm Mẫn Thận cười cười, đang muốn nói tiếp, lại nghe Đường Thiệu Nghĩa nói: “Đại tướng quân, quân ta đã vây

khốn thát tử ba ngày, Thường Ngọc Tông quyết tử thủ Nhạn Sơn, nếu chúng

ta tiếp tục vây nữa chỉ sợ là sẽ mất đi lợi thế, một khi viện quân thát

tử ở Dự Châu đến nơi, quân ta sẽ rơi vào cục diện bị động, chi bằng hiện giờ ta bỏ Nhạn Sơn mà đi, tránh rơi vào kế của bọn chúng.”

Vệ Hưng cân nhắc một lát rồi nhìn về phía A Mạch, hỏi: “Mạch tướng quân cảm thấy thế nào?”

A Mạch đáp: “Thường Ngọc Tông đã

không còn khả năng gây họa nữa, mà quân ta vây núi cũng đã lâu, lúc này

cũng nên tìm một nơi phù hợp để nghỉ ngơi hồi phục rồi sẽ tính tiếp.”

Vệ Hưng thấy A Mạch nói có lý, khi

anh ta ra khỏi núi Ô Lan thì hào quang vạn trượng, nhưng qua một trận

chiến ở thành Thái Hưng thì lại phải chịu một đòn đả kích lớn, nên thái

độ của anh ta trong việc điều quân khiển tướng đối với Đường Thiệu Nghĩa và A Mạch nể trọng hơn rất nhiều, hiện nghe Đường Thiệu Nghĩa cùng A

Mạch đều đề nghị lui binh, liền gật đầu nói: “Cũng tốt, chỉ không biết

nên lui về hướng nào để bố trí cho quân sĩ nghỉ ngơi hồi phục được thỏa

đáng?”

Đường Thiệu Nghĩa nghĩ một lát rồi

nói: “Hiện nay hai lộ đại quân của thát tử đều bị chúng ta phá, hướng

đông hướng tây đều có thể đi, song thát tử đương nhiên không thể ngờ

được chúng ta còn dám quay đầu lại đi theo hướng tây, nên theo ta thấy

không bằng bày ra hư chiêu ở hướng đông mà lừa Thường Ngọc Tông, đợi

viện quân thát tử của Dự Châu đến cũng sẽ nghĩ rằng