
ải mái một chút đi.”
Đường Thiệu Nghĩa nghe vậy khẽ gật
đầu, song thân hình vẫn bất động như cũ. A Mạch thấy vậy thì cười bất
đắc dĩ, không nói thêm nữa, chỉ cùng mọi người uống rượu.
Rượu uống chưa tới tầm, nhưng mọi
người đã không còn câu thúc giống như lúc ban đầu, có người bắt đầu trêu ghẹo ca cơ bên cạnh. Trên bàn tiệc của Đường Thiệu Nghĩa và A Mạch, ca cơ thấy cả hai người đều là nam tử tuổi trẻ tuấn lãng, ngôn ngữ cử chỉ
có nhiều phần khiêu khích, A Mạch chỉ khẽ cười không quan tâm, nhưng
Đường Thiệu Nghĩa ngồi bên cạnh thì lại vừa thẹn vừa quẫn.
Ca cơ kia mượn cớ mời rượu mà dựa sát vào người Đường Thiệu Nghĩa, hù Đường Thiệu Nghĩa phải tránh vội sang
một bên, vì thế lập tức ngã vào người A Mạch. A Mạch lúc đó trong tay
vốn đang cầm chén rượu, nghiêng tai lắng nghe Thương Dịch Chi và Vệ Hưng nói chuyện, lại bị Đường Thiệu Nghĩa va vào suýt nữa thì làm đổ, không
khỏi quay lại có chút ngạc nhiên nhìn Đường Thiệu Nghĩa. Đường Thiệu
Nghĩa lại hiểu lầm ý của A Mạch, tưởng nàng nghĩ anh ta không làm chủ
nổi bản thân, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong cơn tức giận liền đẩy mạnh ca cơ ra, đứng bật dậy khỏi bàn tiệc.
Mọi người thấy Đường Thiệu Nghĩa đẩy
ngã ca cơ rồi đột nhiên đứng dậy đều ngẩn ra, nhất tề đều nhìn về phía
anh ta. Vạn Lương đưa mắt nhìn ca cơ vẫn nằm úp sấp trên chiếu, bất động thanh sắc hỏi: “Đường tướng quân có gì không vừa lòng sao?”
Đường Thiệu Nghĩa mặt mũi đỏ bừng,
nghẹn ngào nói không ra lời. A Mạch vội đưa tay kéo Đường Thiệu Nghĩa
ngồi xuống, cười nói với Vạn Lương: “Vạn đại nhân không biết đấy thôi,
Đường tướng quân da mặt mặc dù rất đen nhưng lại rất mỏng, bình thường
khi có cô nương nào nhìn một chút đều không dám ngẩng mặt lên nhìn, hôm
nay lại có mỹ nhân muốn ngồi vào lòng anh ta, anh ta nhất thời đâu thể
tiêu hóa nổi? Vốn cũng muốn ôm ấp mỹ nhân, nhưng nhất thời kích động,
gấp đến độ lập tức đứng bật dậy.”
A Mạch nói rất khôi hài, khiến Đường Thiệu Nghĩa đỏ thẫm mặt, mọi người sửng sốt rồi cùng bật cười ha hả.
Còn Đường Thiệu Nghĩa cả người không
được tự nhiên, ca cơ bên cạnh giờ thành thành thật thật ở một bên phụng
rượu, không hề dám khiêu khích nữa, nhưng trong đầu Đường Thiệu Nghĩa
lại luôn không khống chế được mà nghĩ về cảm giác khi đụng chạm vào
người A Mạch, càng nghĩ càng cảm thấy trên mặt nóng bừng, khuôn mặt ngăm đen càng lúc càng đỏ gay gắt.
Thương Dịch Chi thu hết trạng thái
quẫn bách của Đường Thiệu Nghĩa vào trong mắt, khẽ cười, quay đầu thấp
giọng nói với Vạn Lương câu gì đó, Vạn Lương khẽ sửng sốt giật mình, vô
cùng kinh ngạc nhìn Đường Thiệu Nghĩa.
A Mạch biết điều mà Thương Dịch Chi
và Vạn Lương nói tất nhiên là liên quan đến Đường Thiệu Nghĩa, không
khỏi giương mắt nhìn Thương Dịch Chi, đúng lúc chạm vào tầm mắt của anh
ta, A Mạch đón nhận ánh mắt của Thương Dịch Chi chỉ thản nhiên cười
cười. Nhưng Thương Dịch Chi thì lại khẽ run lên, sau đó dấu diếm đưa tầm mắt đi nơi khác.
————————-
Chú thích:
1- Phi binh bất cường, phi thương bất phú: Không có quân đội không thể mạnh, không có giao thương buôn bán
không thể giàu. Ở đây Từ Tĩnh chơi chữ, “phi thương bất phú” hiểu theo
nghĩa bóng là không có Thương Dịch Chi thì quân Giang Bắc không thể phát triển thuận lợi.
2- Bàng môn tả đạo
Bàng: Bên cạnh. Môn: Cửa. Tả: Trái lẽ, không chánh. Ðạo: Tôn giáo.
Bàng môn là cửa hông, không phải cửa
chánh. Tả đạo là tôn giáo sai trái. Bàng môn Tả đạo là chỉ chung các tôn giáo, học thuyết dẫn dắt con người vào đường tà vạy quanh co, có xu
hướng trục lợi cầu danh, không đạt được kết quả chơn chánh.
Bàng môn Tả đạo do Quỉ Vương lập ra,
để kình chống và giành giựt nhơn sanh đối với các Chánh đạo do các Ðấng
Phật, Tiên mở ra hay do Ðức Chí Tôn mở ra.
Với trí xét đoán phàm phu, chúng ta
khó phân biệt đâu là Chánh đạo, đâu là Tả đạo Bàng môn, vì Tả đạo được
Quỉ Vương phủ lên một lớp nước sơn hoa mỹ tinh vi; chư Thần, Thánh,
Tiên, Phật đều bị chúng mạo danh, lại còn dùng nhiều hình thức huyền
diệu hơn cả chánh đạo, để mê hoặc nhơn sanh.
Ở đây, ý A Mạch muốn ám chỉ việc Từ
Tĩnh cố tình giả thần lộng quỷ, sử dụng cách nói bóng nói gió để truyền
đạt một việc mà ai cũng biết rồi.
Đợi cho bữa tiệc chấm dứt, Vạn Lương
và Vệ Hưng đưa Thương Dịch Chi trở về, các chư tướng còn lại tự mình trở về thành phủ. A Mạch lên ngựa, cùng Đường Thiệu Nghĩa và Lâm Mẫn Thận
sóng hàng ngang mà đi. Đường Thiệu Nghĩa vẫn không dám nói chuyện cùng A Mạch, nhìn chằm chằm về phía trước không chớp mắt, Lâm Mẫn Thận thấy
anh ta vẫn trầm mặc, không khỏi nhìn chăm chú, đột nhiên cười nói:
“Đường tướng quân, mặt ngươi sao vẫn đỏ thế?”
Lời vừa nói ra, khiến tất cả mọi
người đi cùng đều nhìn Đường Thiệu Nghĩa, Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch
cũng nhìn về phía mình, trong lòng lại có chút bối rối, vội vàng giải
thích: “Uống nhiều rượu quá nên bốc lên mặt.”
Chức quan của Đường Thiệu Nghĩa tuy
rằng cao hơn so với mọi người, nhưng bình thường anh ta đối đãi với
người khác luôn khoan dung nhân hậu, hơn nữa hán tử trong quân vốn toàn
là người ng