
t chắc rằng ngươi chẳng có lý do gì để giết ta.”
Lâm Mẫn Thận lắc đầu, nói: “Nếu tối
nay ngươi không đi ra ngoài, có lẽ ta sẽ lưu lại cho ngươi một mạng,
nhưng vì ngươi đi, nên ta không thể lưu ngươi lại được nữa.”
Trong lòng A Mạch vừa động, từ lúc ở
Thịnh Đô, nàng đã đoán mối quan hệ giữa Lâm tể tướng và Thương gia không phải là nước lửa bất dung giống như bên ngoài đồn đại, hiện nghe Lâm
Mẫn Thận nói vậy, thâm tâm càng thêm chắc chắc, vì thế liền cố ý hỏi
thử: “Nếu ngươi giết ta, thì phải giải thích với anh ta như thế nào?”
“Anh ta?” Lâm Mẫn Thận ngừng lại, rồi nói tiếp: “A Mạch, ngươi thật sự rất thông minh, nhưng ngươi cũng không biết Lâm gia ta và anh ta có quan hệ gì, Lâm gia ta đặt cược vào anh ta nhiều lắm, nên không chấp nhận dù chỉ là nửa điểm sơ xuất, mà hiện giờ
trừ ngươi ra, anh ta sẽ không hành xử tùy tiện với Lâm gia, nhưng nếu để chậm trễ e rằng sẽ phát sinh chuyện không hay.”
A Mạch nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Ta vẫn không hiểu, vì sao các ngươi nhất định phải giết ta.”
Lâm Mẫn Thận nhìn A Mạch, thấy nàng không giống như đang giả bộ, nhíu mày hỏi: “Ngươi không biết nguyên nhân thật sao?”
A Mạch cười nói: “Nếu chúng ta cùng
bảo vệ một người, thì phải nhận nhau là đồng chí mới đúng, ta cùng với
Lâm gia các ngươi cũng không có khúc mắc gì, tại sao lại khiến các ngươi ngứa mắt?”
Lâm Mẫn Thận yên lặng nhìn A Mạch, đột nhiên thở dài, đáp: “Nếu anh ta thành công, Tắc Nhu sẽ trở thành hoàng hậu.”
A Mạch nghe anh ta nhắc đến Tắc Nhu,
không khỏi nhớ đến người con gái ôn nhu nhàn nhã ở Thúy Sơn, lập tức
liền nói: “Tắc Nhu tiểu thư dĩ nhiên rất thích hợp để làm hoàng hậu.”
Lâm Mẫn Thận vô cùng sửng sốt.
A Mạch là người thông minh, sao lại
không biết anh ta đang nghĩ gì, thản nhiên cười, nói: “Nếu là vì chuyện
này, các ngươi không cần phải giết ta, A Mạch ta chỉ là một bông lúa
mạch thô ráp trên đồng ruộng, so với Tắc Nhu tiểu thư khác biệt rất lớn. A Mạch không có chí này, nếu không đã chẳng quay về Giang Bắc.”
Lâm Mẫn Thận nghe vậy thì thâm tâm có chút dao động, nhưng vẫn chưa thu lại thanh kiếm trên tay.
A Mạch vươn hai ngón tay kẹp lấy mũi
kiếm, chậm rãi đẩy ra khỏi yết hầu của mình, lại hỏi: “Lần này đến Thái
Hưng nghị hòa là ý của Lâm tể tướng?”
Lâm Mẫn Thận trong lòng cảm thấy khó hiểu, không khỏi hỏi: “Sao lại nói như thế?”
A Mạch cười nói: “Nếu bắt buộc phải
nghị hòa, tất sẽ phải tiêu giảm quân Giang Bắc, một việc phản quốc đến
bậc này tất nhiên phải tìm một người cực kỳ tín nhiệm để làm, vì thế
liền xuất hiện “bao cỏ” Lâm công tử đi theo quân Giang Bắc diễn một vở
tuồng, sau đó là thất bại của Vệ Hưng, đại quân Giang Bắc khó nhọc xây
dựng trong hai năm chỉ trong chốc lát liền bị hủy hoại.”
Lâm Mẫn Thận lại nói: “Ngươi nói sai
rồi, nếu quân Giang Bắc người đông thế mạnh khiến Bắc Mạc phải e ngại
thì chẳng phải là càng có lợi cho nghị hòa sao?”
A Mạch hỏi ngược lại: “Nếu quân Giang Bắc người đông thế mạnh, các đại thần thuộc phe chủ chiến trong triều
liệu có cam tâm tình nguyện mà nghị hòa không? Chỉ khi nào quân Giang
Bắc đại bại thì mới cắt đứt mọi hy vọng của bọn họ, lúc này mới có thể
thúc đẩy việc nghị hòa được.”
Lâm Mẫn Thận mỉm cười, thấp giọng
nói: “A Mạch, ngươi quả thực rất thông minh, chẳng qua ngươi vẫn đoán
sai một chút, nghị hòa không phải ý của gia phụ, mà là… ý của Trưởng
công chúa.”
A Mạch nghe vậy thì sững sờ, Lâm Mẫn
Thận lại thấp giọng hỏi nói: “Có phải ngươi đang nghĩ, phải chăng anh ta cũng đã biết chuyện này rồi hay không?”
A Mạch bị Lâm Mẫn Thận đoán trúng tâm tư, cũng không nguyện ý thừa nhận, chỉ lạnh lùng đáp: “Sai rồi, ta chỉ
đang nghĩ, dùng tính mạng mấy vạn tướng sĩ đổi lấy chuyện nghị hòa nhục
nhã, làm mất chủ quyền đất nước, chẳng lẽ đầu óc của Trưởng công chúa đã bị heo ăn rồi sao?”
Lâm Mẫn Thận nghe vậy thì lộ vẻ buồn
bã, sau một lúc lâu mới nói: “A Mạch, ngươi chưa từng phải tranh đoạt vị trí đó, cho nên ngươi không thể hiểu, mặc dù Vệ Hưng đã thay anh ta làm đại tướng quân Giang Bắc, nhưng Hoàng Thượng vẫn úy kị uy tín của anh
ta ở trong quân Giang Bắc, cho nên, một ngày chưa diệt trừ được quân
Giang Bắc, sự đề phòng và nghi kỵ của Hoàng Thượng đối với anh ta cũng
không hề giảm đi.”
A Mạch cười lạnh không nói.
Lâm Mẫn Thận lại nhìn A Mạch, thấp
giọng nói: “Kỳ thật ta rất trân trọng tài năng của ngươi, thật sự không
đành lòng giết ngươi, nếu ngươi đồng ý rời đi, không tiếp tục gặp anh ta nữa, ta liền thả ngươi đi.”
A Mạch cười nhạo một tiếng, nói: “Ta là người nổi tiếng nói mà không giữ lời, vậy mà ngươi cũng dám tin ta sao.”
Lâm Mẫn Thận không nói, chỉ yên lặng nhìn A Mạch.
A Mạch nhìn thẳng vào mắt anh ta một
lát, đột nhiên nhếch môi cười mỉa mai, làm như không thấy mũi kiếm đang
chĩa thẳng vào mình, nhấc chân đi vào phòng. Lâm Mẫn Thận hơi giật mình, lập tức cũng cười, rồi cầm theo kiếm đuổi theo, hỏi: “Sao ngươi biết ta sẽ không giết ngươi?”
A Mạch hừ lạnh một tiếng, đáp: “Muốn
giết thì đã sớm giết rồi, cần gì phải nói nhiều lời vô nghĩa với ta như
vậy!” Nàng nhìn quanh phòng tìm Trương Sĩ