
Cường, Lâm Mẫn Thận thấy nàng
đi đến màn trướng, liền nhắc: “Ở dưới gầm giường.” A Mạch ngẩn ra, lập
tức ngồi xổm, cúi người nhìn xuống dưới gầm giường, quả nhiên thấy trong bóng tối có bóng dáng một người đang nằm đó, vội vàng đưa tay kéo ra.
Lâm Mẫn Thận theo sau nàng, lại hỏi tiếp: “Nếu ta là người thiện tâm, chẳng lẽ ngươi là quỷ hồ đồ sao?”
A Mạch cố sức lôi Trương Sĩ Cường bị
trói như bánh chưng từ dưới gầm giường ra, tức giận nói: “Vậy thì cứ làm quỷ hồ đồ đi, hồ đồ hay không hồ đồ thì đã sao!”
Trương Sĩ Cường thần trí vẫn tỉnh
táo, nhưng miệng lại bị bịt kín, không cách nào thốt được nên lời, chỉ
trừng lớn hai mắt căm tức nhìn Lâm Mẫn Thận. Lâm Mẫn Thận cũng cười,
nói: “Ngươi chớ trừng mắt nhìn ta, ta không đánh ngươi bất tỉnh đã là hạ thủ lưu tình với người nhà của tướng quân rồi.”
A Mạch thấy Trương Sĩ Cường bị trói
rất chặt, liền rút đao cắt đứt dây trói. Trương Sĩ Cường rút được hai
tay ra, một tay giật mảnh vải trong miệng, tức giận nói: “Anh ta dùng kế lừa ta!”
Thì ra khi A Mạch đi rồi, Trương Sĩ
Cường cũng không dám ngủ, chỉ tắt đèn canh giữ ở trong phòng, ai ngờ chỉ một lúc sau đã có người đến. Để thuận tiện hành động, A Mạch đã dặn anh ta đừng đóng cửa viện, vì vậy Lâm Mẫn Thận đi vào cũng rất dễ dàng,
vượt qua sân mà đến thẳng phòng ngủ. Trương Sĩ Cường nhớ rõ lời A Mạch
dặn, nên nói A Mạch uống say đã đi ngủ rồi, bất kể có chuyện gì cũng chờ đến ngày mai rồi hãy nói. Ngoài phòng, Lâm Mẫn Thận cũng không dây dưa, chỉ thân thiết hỏi han vài câu liền đi. Trương Sĩ Cường vừa trấn định
lại, chợt nghe Lâm Mẫn Thận gấp giọng kêu lên “Mạch tướng quân! Sao lại
thế này? Sao toàn thân lại đầy máu thế?” Trương Sĩ Cường như không thở
nổi, liền vội vàng mở cửa phòng, đợi đến lúc đó thì không còn kịp nữa.
Lâm Mẫn Thận thấy Trương Sĩ Cường
giận dữ, lại càng cười đắc ý, chỉ rung đùi nói: “Binh bất yếm trá, chiêu này học được từ tướng quân nhà ngươi đấy.”
A Mạch không để ý đến hai người đang
đấu võ mồm, chỉ lạnh mặt hỏi Lâm Mẫn Thận: “Lâm tham quân giữa đêm khuya đến thăm, lại vũ đao lộng kiếm, chẳng lẽ chỉ vì muốn cùng thị vệ của ta khua môi múa mép?”
Lâm Mẫn Thận cười nói: “Không bằng ngươi nói chuyện với ta nhiều hơn một chút đi?”
A Mạch tức giận đến không nói nên
lời, không buồn để ý đến anh ta nữa, nhìn ra bên ngoài thấy trời đã bắt
đầu sáng, liền quay lại sai Trương Sĩ Cường đi lấy nước rửa mặt. Lâm Mẫn Thận chờ Trương Sĩ Cường đi, lúc này lại chau mày nói: “A Mạch, ta chỉ
cần ngươi hứa một câu, rằng mặc kệ sau này như thế nào, ngươi cũng không được ở lại bên cạnh anh ta.”
A Mạch suy nghĩ, trong lòng đột nhiên thông suốt, quay lại nhìn Lâm Mẫn Thận: “Ngươi tối nay đến đây đe dọa
ta, là làm trái với ý của Lâm tể tướng?”
Lâm Mẫn Thận nghe A Mạch đột nhiên hỏi câu này, thấy có chút ngoài ý muốn, liền hỏi: “Sao ngươi biết?”
A Mạch cười, chế giễu: “Đường đường
là Lâm tể tướng tinh quái như hồ ly trên núi, sao lại không biết hiện
giờ giết ta sẽ gây mầm tai họa cho Lâm gia, sao lại còn muốn quanh co
bắt ta phải hứa hẹn, e là cũng chỉ có Lâm công tử tuổi trẻ đa tình mới
nhàn nhã như vậy”
A Mạch đem Lâm tể tướng so sánh với
hồ ly tinh, thuận tiện chiếm chút tiện nghi. Nhưng Lâm Mẫn Thận nghe
xong cũng không bực mình mà hào phóng thừa nhận: “Tắc Nhu là muội tử duy nhất của ta, từ nhỏ đã nhu thuận, muội ấy vì thế sự mà đã phải trả giá
quá nhiều, ta không thể để muội ấy bị tổn thương thêm nữa.”
A Mạch mỉm cười, vui vẻ nói: “Huynh
muội các ngươi tình nghĩa thật sâu nặng, chẳng qua đến một ngày nào đó
nếu anh ta thật sự có thể ngồi lên được vị trí kia, sợ là muội tử của
ngươi còn phải đối mặt với ba ngàn người đẹp, chẳng lẽ người làm ca ca
như ngươi nhất định phải đi giết hết cả đám ấy sao?”
Lâm Mẫn Thận cũng không cười, đứng đắn nói: “Ngươi cùng bọn họ không giống nhau.”
A Mạch cười nhạo một tiếng, cố ý hỏi: “Ta sao lại không giống? Cũng tham phú quý, cũng sợ sinh tử, nếu anh ta thực sự có thể thành bậc cửu ngũ chí tôn, dùng quyền thế ép ta, ta có
thể làm gì được?”
Lâm Mẫn Thận lẳng lặng nhìn A Mạch một lúc lâu, sau đó đáp: “Anh ta sẽ không ép ngươi, ngươi cũng sẽ không để cho anh ta ép!”
Lời này vừa nói ra, A Mạch cũng trầm
mặc, nhất thời không biết nên trả lời anh ta như thế nào. Đúng lúc hai
người đang im lặng nhìn nhau thì Trương Sĩ Cường đã bưng nước từ bên
ngoài vội vã bước vào, đưa mắt lo lắng nhìn Lâm Mẫn Thận chằm chằm, rồi
nói với A Mạch: “Đại nhân, nước đây.”
A Mạch gật đầu, cân nhắc một chút rồi quay lại nói với Lâm Mẫn Thận: “Ta hiện giờ nhận lời với ngươi, sau này cũng sẽ không đoạt chồng của người khác, đáp ứng ngươi như vậy, ngươi
đã vừa lòng chưa?”
Lâm Mẫn Thận cười sang sảng, nói: “Vừa lòng, vừa lòng, tất nhiên là vừa lòng.”
A Mạch vất vả cả một đêm, trên người
đã đầy mồ hôi dấp dính, thật không muốn sẽ cùng Lâm Mẫn Thận tiếp tục
dây dưa, lập tức tiễn khách: “Mời Lâm tham quân quay về thôi, trời sắp
sáng rồi, để người khác nhìn thấy không hay.”
Lâm Mẫn Thận biết A Mạch sốt ruột
muốn tắm rửa thay quần áo, lại nhận được lời hứa hẹn củ