
sao có
thể dễ dàng để ngươi cướp đoạt? Lại còn gạo nấu thành cơm, ngươi coi ta
là loại người nào?”
Thôi Diễn gân cổ, trừng mắt nói: “Cái gì mà tướng lãnh Nam Hạ, chẳng phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, chúng
ta chỉ cần vạch trần thân thế của nàng, ta không tin đám mọi rợ Nam Hạ
có thể chấp nhận một tướng quân là nữ nhi! Đến lúc đó đại ca…”
“Thôi Diễn!” Thường Ngọc Thanh đột
nhiên lớn tiếng quát, cắt ngang lời Thôi Diễn, sắc mặt đầy vẻ giận dữ,
lạnh giọng nói: “Ngươi và ta thân là đại trượng phu, trên chiến trường
lại thất bại trong tay nữ nhân đã là một nỗi sỉ nhục rồi, sao có thể lợi dụng thân phận nữ nhân của nàng để bức bách người ta ủy thân cho
mình!”
Thôi Diễn thấy Thường Ngọc Thanh thật sự tức giận, sợ tới mức cúi đầu, miệng cũng chỉ dám nhỏ giọng nói thầm: “Ta cũng chỉ nói thế thôi, đại ca đừng giận a.”
Sắc mặt Thường Ngọc Thanh vẫn lạnh
lùng như trước, nói: “A Diễn, dù ta có muốn cướp người, thì cũng là ở
trên chiến trường quang minh chính đại cướp lấy, tuyệt sẽ không ngấm
ngầm dùng thủ đoạn hạ lưu này, ngươi đánh giá đại ca ngươi quá thấp rồi
đấy!”
Thôi Diễn nghe xong vội vàng nói: “Đại ca, ta không có ý đó.”
“Tốt nhất là không có,” sắc mặt
Thường Ngọc Thanh thoáng dịu đi, ngừng lại một chút rồi nói thêm: “Về
sau đừng bao giờ nhắc lại những lời này nữa!”
Thôi Diễn vội vàng vâng vâng dạ dạ,
nhưng trong đầu vẫn vương vẫn chút thắc mắc, chần chờ một lát lại hỏi:
“Đại ca, chẳng phải lần này chúng ta sẽ nghị hòa với bọn mọi rợ Nam Hạ
hay sao? Chờ nghị hòa xong, đại ca và nàng không còn đánh trận nữa, thế
thì làm sao ở trên chiến trường mà cướp người được?”
Thường Ngọc Thanh bị hỏi nhất thời
nghẹn giọng, chằm chằm nhìn Thôi Diễn một lúc lâu, thấy trên mặt Thôi
Diễn không hề có vẻ đùa giỡn, đúng là thật sự đang thắc mắc về vấn đề
này. Thường Ngọc Thanh cười, bất đắc dĩ nói: “Chẳng qua chỉ là một cách
nói khác mà thôi, chứ ta đâu thể ở trên chiến trường, trước mặt thiên
binh vạn mã mà cướp người được! Lại nói lần này chúng ta nghị hòa cũng
không biết là được bao nhiêu năm, chẳng lẽ không bao giờ còn đánh trận
nữa sao? Hôm nay nghị hòa, ngày sau lại đánh, chỉ cần Bắc Mạc ta một
ngày chưa bình định thiên hạ, thì trận chiến này chỉ là đánh trước hay
đánh sau mà thôi.” Thường Ngọc Thanh dừng lại, nhẹ nhàng nhếch môi cười, lại nói tiếp: “Huống chi ta và nàng lại ở hai đầu chiến tuyến, trên tay ta dính máu mười mấy vạn tính mạng người Nam Hạ, trên tay nàng cũng
dính máu mấy vạn nam nhi Bắc Mạc chúng ta, vậy thì còn có thể như thế
nào được nữa?”
Những lời này khiến tâm tư Thôi Diễn càng thêm rối rắm, lấy tay gãi đầu, rất là khó xử hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Thường Ngọc Thanh mày kiếm khẽ nhếch lên, hỏi ngược lại: “Cái gì làm sao bây giờ?”
“Đại ca không phải thích nàng sao?”
Thường Ngọc Thanh nhìn Thôi Diễn, bật cười sang sảng, sắc mặt nặng nề, cười nói: “Bây giờ nên làm thế nào thì cứ làm thế ấy đi, ngươi không phải cũng đã nói rồi sao? Chẳng qua cũng
chỉ là một nữ nhân!” Vừa nói, vừa từ dưới tàng cây đứng dậy, tùy ý vỗ vỗ bụi đất bám trên người, rồi một mình xoay người rời đi.
——————-
Tháng bảy năm thứ tư Thịnh Nguyên,
trên bàn đàm phán của hai nước Bắc Mạc và Nam Hạ nóng như trên chảo lửa, Bắc Mạc từng bước ép sát, ngoài phần lớn lượng tiền cống hàng năm, còn
ép buộc Nam Hạ cắt nhường vùng Giang Bắc gồm tám châu Dự, Túc, Ung, Ích, Kinh, Tương, Thanh, Ký. Ngoài bàn đàm phán, Chu Chí Nhẫn đã tập trung
hơn mười vạn quân hướng vào phía bắc thành Thái Hưng, chỉ đợi nghị hòa
thất bại liền tấn công Nam Hạ.
Sáu châu Dự, Túc, Ung, Ích, Kinh,
Tương đã bị Bắc Mạc khống chế, cắt nhượng thì đã đành, nhưng hai châu
Thanh, Ký vẫn còn nằm trong tay mình, cứ như vậy mà đem những vùng đất
trong thực tế không hề bị khống chế dâng cho địch, sao tránh được miệng
lưỡi thiên hạ? Nhưng nếu nghị hòa không thành thì lại tiếp tục đánh,
trong khi chuyện bình định ở Vân Tây mãi không thấy có kết quả, chưa nói đến quốc khố không thể duy trì chi phí quân sự khổng lồ này, mà chỉ cần nói vạn nhất đại quân Bắc Mạc thuận theo sông Uyển đánh xuống Giang
Nam, cùng phản quân Vân Tây hai mặt giáp công Thịnh Đô, thì Nam Hạ lập
tức sẽ rơi vào hiểm cảnh mất nước.
Triều đình Nam Hạ thực khó xử, những
biện thủ(1) trên bàn đàm phán lại càng khó xử. Tuy rằng sứ thần nghị hòa mới tới là Thương tiểu Hầu gia đã mang chỉ thị mới nhất của triều đình
đến – cắt nhường những vùng bị chiếm đóng ở Giang Bắc để đổi lấy hòa
bình, nhưng không ngờ rằng cái miệng sư tử của Bắc Mạc hóa ra lại rất
lớn, ngay cả hai châu chưa công chiếm được là Thanh, Ký cũng đều muốn!
Nếu nhất định phải cắt nhường hai
châu đó thì thật uất ức! Nếu không cắt nhường thì lại rất nguy hiểm! Rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt?
Biện thủ Nam Hạ quay đầu nhìn thần
sắc của sứ thần nghị hòa Thương Dịch Chi, chỉ thấy anh ta vẫn cúi thấp
đầu, không nhanh không chậm thổi chén trà trong tay, khuôn mặt vẫn trầm
lắng không lộ chút thanh sắc như mọi khi! Nhìn là biết không chịu đồng
ý, vậy thì phải tiếp tục đàm phán rồi!
Nhưng phải đàm phán