
n Khởi lại gọi Tạ Thừa Ân lại,
cười nói: “Đàm phán đã thành công, ta ở lại trong thành cũng không có
tác dụng nữa, hai ngày sau sẽ rút khỏi Thái Hưng đến đại doanh của Chu
Chí Nhẫn, sau này sẽ cùng đại quân vào thành.”
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến Tạ
Thừa Ân giật mình, chỉ có điều ông ta có thể trở thành sứ thần nghị hòa
của Bắc Mạc, thì có nghĩa cũng là người rất thông minh, chỉ một lát sau
liền hiểu được ý của Trần Khởi, lập tức nói: “Cũng tốt, đợi mấy ngày nữa hạ quan tiếp quản thành Thái Hưng, chắc chắn sẽ đốt pháo nghênh đón
Trần soái vào thành!”
Trần Khởi cười tiễn Tạ Thừa Ân đến
tận cửa, lại lệnh cho Khương Thành Dực thay mình đưa ông ta ra ngoài.
Một lúc sau, Khương Thành Dực trở về, lúc này mới hỏi Trần Khởi về nỗi
nghi hoặc trong lòng: “Nguyên soái sợ Vệ Hưng vào thành là vì chúng ta
sao?”
Khuôn mặt Trần Khởi bình tĩnh, ánh
mắt trầm ổn, thản nhiên đáp: “Thường Ngọc Thanh, Thôi Diễn cùng ngươi và đều ở trong thành, mặc dù là âm thầm vào thành, nhưng khó tránh khỏi có người nhận ra.” Nói tới đây, Trần Khởi bất giác khẽ giật mình mà ngừng
lại, song rất nhanh lại phục hồi tinh thần, tiếp tục nói: “Mặc dù đại
quân chỉ cách Thái Hưng khoảng một trăm dặm, nhưng vạn nhất khi Vệ Hưng
đưa quân Giang Bắc vào thành, sau đó đột nhiên gây khó dễ, mấy người
chúng ta e là khó có thể ứng phó được. Cho nên… không thể không đề
phòng.”
Ngày hai mươi tám tháng bảy, Trần
Khởi, Khương Thành Dực, Thường Ngọc Thanh, Thôi Diễn cùng các tướng lĩnh Bắc Mạc âm thầm ra khỏi thành Thái Hưng đến đại doanh của Chu Chí Nhẫn, cùng ngày hôm đó, sứ thần nghị hòa Bắc Mạc là Tạ Thừa Ân đồng ý cho
quân Giang Bắc của Nam Hạ đi qua thành Thái Hưng mà nam độ.
Đại doanh Chu Chí Nhẫn cách Thái Hưng cùng lắm chỉ một trăm dặm, đám người Trần Khởi chưa đến buổi trưa đã
đến bên ngoài đại doanh, chỉ thấy bên trong quân doanh kỷ luật nghiêm
minh, hàng ngũ nghiêm chỉnh, phòng vệ chặt chẽ, thỉnh thoảng còn có quân sĩ mặc trang phục cấm vệ quân ra vào cổng doanh trại. Trần Khởi nhìn
thấy trong lòng vừa động, Khương Thành Dực ở bên cạnh đã nhỏ giọng hỏi:
“Nguyên soái, sao cấm vệ quân cũng đến đây?”
Trần Khởi vẫn chưa trả lời, chỉ xuống ngựa chờ trước cổng doanh trại, sai người vào thông báo cho Chu Chí
Nhẫn. Thôi Diễn mất kiên nhẫn, nhịn không được lên tiếng nói: “Nguyên
soái sao còn phải cho người thông báo làm gì, quân giữ cổng doanh trại
nhìn thấy chúng ta kiểu gì chẳng nhận ra, cứ bảo thẳng hắn mở cổng doanh trại ra là được.” Nói xong liền đi lên định tìm tên quan giữ cổng, vừa
nhấc được một bước chân đã bị Thường Ngọc Thanh kéo lại. Thôi Diễn nhìn
vẻ mặt trầm mặc của Trần Khởi, lại liếc mắt nhìn Thường Ngọc Thanh đang
nhếch khóe miệng cười, tuy không rõ điều gì nhưng cũng dừng cước bộ lại.
Một lát sau, cổng doanh trại mở ra,
phó tướng của Chu Chí Nhẫn vội vàng từ trong doanh trại bước ra, một mặt đón đoàn người Trần Khởi vào trong doanh trại, một mặt thấp giọng nói
với Trần Khởi: “Hoàng thượng tới, Chu tướng quân đang ở trong đại trướng tiếp thánh giá.”
Trong lòng Trần Khởi mặc dù sớm đã đoán ra, nhưng vẫn kinh ngạc hỏi: “Sao Hoàng Thượng lại đến đây?”
Phía sau, Thường Ngọc Thanh đột nhiên khẽ bật ra tiếng cười chế nhạo, khiến cho mấy người bên cạnh đều đưa
mắt nhìn sang, Thường Ngọc Thanh lại cười giải thích với Thôi Diễn: “Đột nhiên nhớ tới câu chuyện cười ngươi kể hôm qua, nhất thời không nhịn
được.” Thôi Diễn lần này không ngốc đến nỗi hỏi lại anh ta hôm qua mình
kể chuyện cười gì, nhưng cũng không tự chủ được mà liếc mắt nhìn Trần
Khởi. Sắc mặt Trần Khởi vẫn bình tĩnh, như thể không nghe thấy Thường
Ngọc Thanh nói gì, thấp giọng hỏi viên phó tướng: “Hoàng Thượng tuyên
triệu ta vào yết kiến sao?”
Viên phó tướng gật đầu nói: “Hoàng Thượng tuyên một mình nguyên soái vào yết kiến.”
Bên ngoài đại trướng, binh khí như
rừng, bảo vệ nghiêm ngặt, quân sĩ bảo vệ mặc áo giáp sáng chói, đều là
phục sức cấm vệ quân. Trong đại trướng, tiểu hoàng đế Bắc Mạc đang nghe
lão tướng Chu Chí Nhẫn báo cáo dự trù kế hoạch kiến tạo thành lập thuỷ
quân, nghe thấy thông báo Trần Khởi đã đến, liền vội vàng cho người
triệu Trần Khởi vào trướng.
Trần Khởi tiến vào đại trướng, cung
kính hành lễ với tiểu hoàng đế, sau đó ngay lập tức dùng trực ngôn can
gián mà nói rằng: “Quân Nam Hạ chỉ cách nơi này hơn một trăm dặm, Hoàng
Thượng không nên mạo hiểm đến đây.”
Tiểu hoàng đế Bắc Mạc mới mười bảy,
mười tám tuổi, trong ánh mắt vẫn còn lộ vẻ non nớt của một thiếu niên ít tuổi, cười nói: “Ngươi và Chu lão tướng quân đều ở đây, trẫm đâu thể
gặp nguy hiểm được!”
Khóe miệng Trần Khởi mấp máy, muốn
nói lại thôi. Tiểu hoàng đế thấy vậy lại trêu ghẹo nói: “Ngươi chớ có
học Thái Hậu mà suốt ngày nhẩm nhẩm niệm niệm đấy nhé, trẫm đợi ở Dự
Châu ước chừng đã hơn một năm nay, thật sự rất nhàm chán, Thái Hậu lại
còn truy theo, ngày ngày đều nhắn nhủ nhớ trẫm, giục trẫm quay về, trẫm
có lẽ cũng sớm phải chạy về kinh đô mất thôi.”
Hoàng đế kể chuyện cười ai dám không
cười? Trong trướng, mọi người đều vội vàng mỉm cười. Tr