XtGem Forum catalog
A Mạch Tòng Quân

A Mạch Tòng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328834

Bình chọn: 8.5.00/10/883 lượt.

ần Khởi cũng

cười, mượn cơ hội này không nói lời khuyên can nữa, đợi khi tiểu hoàng

đế hỏi về việc tại thành Thái Hưng, liền đem chuyện Vệ Hưng nhất định

đòi vào thành Thái Hưng nói ra, tiểu hoàng đế vừa nghe đến trong tay Vệ

Hưng không có đủ hai vạn quân, thì chẳng buồn để ý, thậm chí còn nói đùa một câu: “Nghe nói Vệ Hưng trước kia từng làm thị vệ của hoàng đế Nam

Hạ, một thân nội gia công phu rất cao, cứ để hắn ta chạy đi như vậy cũng thật đáng tiếc.”

Trần Khởi khẽ nhếch khóe môi, nhưng lại không nói gì.

Tiểu hoàng đế lại hỏi Trần Khởi một

chút tình hình trong thành Thái Hưng, cuối cùng mới lệnh cho Trần Khởi

lui xuống nghỉ ngơi. Khi Trần Khởi trở lại trong doanh trướng của mình,

Khương Thành Dực đã là chờ ở đó, hai người chưa kịp nói chuyện, lại thấy tiểu công công hầu hạ bên cạnh hoàng đế tiến vào, trên mặt lộ nụ cười

lấy lòng, đem một phong thư đặt vào tay Trần Khởi, nói: “Hoàng Thượng

lệnh cho nô tỳ giao tận tay cho Trần soái, nói là vừa rồi quên mất.”

Trần Khởi trịnh trọng tiếp nhận, tạ ơn tiểu công công kia rồi nói: “Làm phiền tiểu công công rồi.”

Tiểu công công kia đưa xong rồi cũng

không chịu đi, vừa cười vừa nói: “Hoàng Thượng phân phó nô tỳ phải nhìn

Trần soái đọc thư xong rồi mới được đi.”

Trong lòng Trần Khởi kinh ngạc, theo

lời mở phong thư ra, rút ra một bức thư màu hồng nhạt, bất giác ngẩn

người. Khương Thành Dực đứng bên cạnh cũng ngửi thấy có mùi thơm thoang

thoảng từ lá thư kia bay ra, nhất thời cũng sửng sốt. Tiểu công công

cũng che miệng cười, nói: “Hoàng Thượng lệnh cho nô tỳ chuyển lời tới

Trần soái, nếu muốn hồi âm thì cứ viết một phong thư để Hoàng Thượng

mang trở về, Trần soái yên tâm, Hoàng thượng nhất định sẽ không đọc

đâu.”

Trần Khởi dở khóc dở cười, hướng về phía tiểu công công nói: “Đa tạ ý tốt của Hoàng Thượng.”

Tiểu công công lúc này mới đi. Khương Thành Dực vui tươi hớn hở nhìn Trần Khởi, cười hỏi: “Nguyên soái, là

Ninh Quốc trưởng công chúa?”

Trần Khởi khẽ gật đầu, tùy ý đưa mắt

nhìn nội dung bức thư, rồi nhét lại vào phong thư đặt lên góc án, nghĩ

nghĩ, cảm thấy thế cũng không hay, lại cầm lá thư lên.

Khương Thành Dực vốn rất thân cận với Trần Khởi, khi nói chuyện cũng không câu thúc, lại biết Ninh Quốc

Trưởng công chúa từ nhỏ vốn ái mộ Trần Khởi, không khỏi cười nói:

“Nguyên soái vốn đã sớm đến tuổi cưới vợ sinh con rồi. Xem ra Hoàng

Thượng có ý tác hợp nguyên soái cùng Ninh Quốc Trưởng công chúa, nghe

nói Ninh Quốc công chúa vừa xinh đẹp lại vừa hiền thục…”

Trên mặt Trần Khởi lại chẳng hề lộ

chút vui mừng nào, trong lòng đột nhiên hiện lên bóng dáng của A Mạch,

khi đó nàng mới mười ba, mười bốn tuổi, vẫn thường nắm lấy tay áo mình

hỏi khi nào thì sẽ lấy tiểu nha đầu là nàng… Trần Khởi khẽ mỉm cười,

chẳng nói gì.

Khương Thành Dực thấy thần sắc Trần

Khởi không tốt, liền thôi không nói tiếp chuyện đó nữa, chuyển sang hỏi

những ngày tới nên an bài như thế nào. Cõi lòng Trần Khởi đã bình ổn

lại, thản nhiên cười nói: “Trước cứ chờ xem đã.”

Ngày mùng một tháng tám, sứ thần nghị hòa của Nam Hạ là Thương Dịch Chi quay về Thịnh Đô phục mệnh, thử thành Thái Hưng là Vạn Lương ở lại thành tiếp tục cai quản Thái Hưng.

Ngày mùng ba tháng tám, Vệ Hưng mang

quân Giang Bắc từ phía tây thành Thái Hưng vào thành, nhưng không đi ra

theo cửa phía nam như đã nói mà lại trú lại trong thành, ép Vạn Lương

đóng tất cả bốn cửa thành lại, cũng không động chạm gì đến phái đoàn

nghị hòa của Bắc Mạc, ngược lại, dung túng cho quân binh cướp phá cửa

hàng của các phú hộ trong thành.

Vì sao Vệ Hưng lại cứ nhất quyết phải vào thành Thái Hưng cho bằng được, giờ thì mọi người đã nhất thời sáng

tỏ, chẳng qua mắt thấy Thái Hưng sẽ được cấp cho Bắc Mạc, liền bất chấp

nguyên tắc, lúc sắp đi muốn cướp phá sạch sẽ rồi mới tiến về phía nam.

Quả nhiên chẳng thể phân biệt được là binh lính hay giặc phỉ a!

Quân Bắc Mạc nhất thời đều ngạc

nhiên. Lặng im một lát, tiểu hoàng đế mới than nhẹ một tiếng: “Vệ Hưng

đã từng làm cận thần cho hoàng đế Nam Hạ, sao mới vào quân Giang Bắc

chưa đầy một năm lại biến thành phường lưu manh vô lại thế này, quân

Giang Bắc chẳng lẽ chính là một nhóm sơn tặc thổ phỉ hay sao?”

Chư tướng trong trướng phần nhiều đã

cùng giao chiến với quân Giang Bắc, đều biết rằng sự lợi hại của quân

Giang Bắc thì sơn tặc thổ phỉ còn lâu mới sánh bằng, riêng Thôi Diễn vốn nhanh mồm nhanh miệng, chỉ có điều những câu vọt ra miệng thường chưa

thông qua đầu óc, lập tức nói: “Cũng không phải vậy! Đường Thiệu Nghĩa

vốn cũng từng làm phỉ, trước kia từng mang theo một đám kỵ binh đánh

cướp quân ta ở Tây Hồ. Trong đó còn có kẻ gọi là Mạch Tuệ, lại…”

Thôi Diễn nói đến đây mới đột nhiên

tỉnh ngộ, trong giây lát liền ngậm miệng. A Mạch tuy có rất nhiều điểm

không tốt nhưng cũng là người mà Thường Ngọc Thanh thích, há có thể

trước mặt hoàng đế và bao nhiêu người khác mà mắng nàng sao.

Tiểu hoàng đế vốn đang nghe, thấy

Thôi Diễn đột nhiên không nói nữa, không khỏi có chút kỳ quái, hỏi:

“Mạch Tuệ có phải là kẻ đã mai phục Thường Ngọc Tông không? Lại