
thế nào, sao không nói tiếp?”
Khóe mắt Thôi Diễn cẩn thận liếc nhìn Thường Ngọc Thanh, ý nghĩ trong đầu đã xoay chuyển vài vòng, trên mặt
liền hiện ra vẻ xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Thần là bại tướng dưới tay
hắn ta, không có mặt mũi nào để nói hắn.”
Tiểu hoàng đế cũng đang lúc vui vẻ,
nên chẳng những không có trách cứ Thôi Diễn, ngược lại còn an ủi anh ta: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, cũng không cần phải như vậy.”
Thấy tiểu hoàng đế như thế, Chu Chí
Nhẫn và Thường Ngọc Thanh bất giác đều nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ tiểu
tử Thôi Diễn này đúng là một tên ngốc thành thực, vận khí cũng không
tồi, gặp đúng lúc tâm tình của tiểu hoàng đế đang rất tốt. Vệ Hưng dung
túng cho binh lính đánh cướp dân chúng Thái Hưng, chính là tự hủy căn cơ của mình, tiểu hoàng đế mừng rỡ chế giễu, cười nói: “Cứ để mặc cho Vệ
Hưng cướp bóc mấy ngày nữa rồi chúng ta dán thông báo an dân, thể hiện
rằng quân ta chính là đội quân nhân nghĩa yêu dân.”
Tuy nói như thế, song tiểu hoàng đế
vẫn hạ lệnh cho đại quân Bắc Mạc chuẩn bị có thể nhổ trại bất cứ lúc nào để “Cứu” dân chúng Thái Hưng khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Ai ngờ đại
quân Bắc Mạc còn chưa kịp nhổ trại, thì từ thành Thái Hưng lại truyền ra tin tức: Vệ Hưng bị thủ hạ là hữu phó tướng quân Mạch Tuệ giết, đoạt
lấy binh quyền, sau đó dán thông báo an dân, tiếp đó lại bố cáo trước
dân chúng tuyên ngôn chống giặc ngoại xâm, rồi đưa binh ra khỏi Thái
Hưng đi về hướng đông!
Trong đại trướng, tiểu hoàng đế Bắc
Mạc sắc mặt âm trầm ngồi sau ngự án, viên tiểu công công từ ngoài trướng đi vào, dâng một tờ giấy được cuộn tròn lên trước án. Tiểu hoàng đế
thản nhiên nhìn lướt qua, lạnh giọng phân phó: “Đọc đi.”
Trong trướng lập tức vang lên thanh âm the thé của tiểu công công:
“Mạch Tuệ, quê quán không rõ, sinh năm Đinh Hợi.
Năm Thiên Hạnh thứ bảy, theo thủ
thành Thanh Châu là tướng Thương Dịch Chi gia nhập quân đội, trước khi
tới Dự Châu là thân vệ của Thương Dịch Chi, sau gia nhập vào quân số bộ
binh doanh của quân Thanh Châu, trong chiến dịch Dã Lang Câu chém hai
mươi ba quân sĩ Bắc Mạc, được thăng làm Ngũ trưởng.
……
Năm Thiên Hạnh thứ tám, trong chiến
dịch Ô Lan, dùng ba trăm tàn quân dụ Thường Ngọc Thanh liều lĩnh vượt
ngàn dặm tiến vào núi Ô Lan, được thăng làm thiên tướng quan doanh.
Năm Thiên Hạnh thứ chín, trong chiến
dịch Thái Hưng, cho quân mai phục tại Bạch Cốt Hạp giết hại ba vạn kỵ
binh của Thường Ngọc Tông, sau tại bờ phía đông sông Tử Nha đánh tan
truy binh của Thôi Diễn…”
———————-
Chú thích:
1- Biện thủ: người phụ trách việc biện luận trong cuộc nghị hòa.
2- Mối lo về sau: nguyên văn: Hậu cố chi ưu
3- Nam độ: tiến quân về phía nam
Bên trong đại trướng yên lặng như tờ. Cứ thế mà tính ra, thì mấy viên đại tướng chinh nam của Bắc Mạc, liên
quan đến nguyên soái Trần Khởi, hóa ra đều từng là bại tướng dưới tay
của Mạch Tuệ! Chu Chí Nhẫn, Chu lão tướng quân đứng nghiêm trang trước
án trong tư thế mắt nhòm mũi, mũi nhòm mồm, hoàn toàn rơi vào trạng thái của một lão tăng nhập định, trầm mặc không nói năng gì. Trần Khởi cụp
mắt xuống, che khuất thần sắc trong ánh mắt. Sắc mặt Thường Ngọc Thanh
thì vẫn không thay đổi, khóe môi khẽ nhếch lên. Chỉ có Thôi Diễn khuôn
mặt trắng bệch lộ ra vẻ vô cùng giận dữ.
Thanh âm của tiểu hoàng đế có chút âm lãnh vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch trong trướng: “Hay cho một gã Mạch Tuệ!”
Đây có thể coi như một lời kết án không?
Khá khen cho ý niệm quá mức mạnh mẽ
của tiểu hoàng đế, khiến cho A Mạch dù đã đi về hướng đông, cách rất xa
thành Thái Hưng, hiện đang đứng ở điểm cao quan sát đại quân hạ trại,
cũng cảm nhận được mà không khỏi hắt xì một cái thật to. Phía sau, cách
đó không xa, Lâm Mẫn Thận thúc ngựa vài bước chạy lên. Anh ta đã thay
trang phục thân binh, lông mày có vẻ dày lên không ít, trên mặt cũng
xuất hiện râu quai nón, vừa nhìn thấy liền có cảm giác như đã biến thành người khác, chỉ có ánh mắt kia là vẫn trong trẻo như trước, giọng điệu
mang theo vài phần mỉa mai, tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn A Mạch, hỏi:
“Thế nào? Mạch tướng quân bị trúng phong hàn sao?”
A Mạch biết anh ta đối với việc lừa
giết Vệ Hưng còn có chút oán khí, cũng không muốn cùng anh ta so đo, chỉ quay đầu nói với Trương Sĩ Cường đang đứng bên cạnh: “Những ngày này
thời tiết hay thay đổi, chúng ta lại hành quân ngày đêm, trong quân sợ
là cũng có không ít người bị phong hàn, ngươi đi thông báo với Lý Thiếu
Hướng, bảo anh ta làm canh sinh khương(1), không phân biệt là quan hay
binh, mỗi người đều nên uống một ít.”
Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch căn bản
không để ý tới mình, trong lòng lại khó chịu, trên mặt liền ra vẻ kinh
ngạc, hỏi: “Sao thế? Mạch tướng quân ngay cả sinh khương cũng cướp sao?”
Lời này vừa nói ra liền chọc cho
Trương Sĩ Cường tức giận trợn mắt nhìn Lâm Mẫn Thận, song A Mạch vẫn
không hề bực mình, chỉ bảo Trương Sĩ Cường: “Mau đi đi.” Trương Sĩ Cường lườm Lâm Mẫn Thận một cái rồi lĩnh mệnh mà đi. A Mạch lại cho thân binh bên cạnh đều lui xuống, lúc này mới quay lại nhìn Lâm Mẫn Th