
ến tuyến tại sông Uyển vững chắc…”
Khương Thành Dực chỉ cảm thấy trong
lòng được khai sáng, không khỏi nói tiếp: “Mà quân ta nếu một mình xâm
nhập quá sâu, sẽ rơi vào thế hai mặt thụ địch, thêm nữa, càng đi về phía nam, ưu thế của kỵ binh quân ta lại càng giảm, tiếp viện cũng gặp nhiều khó khăn hơn.”
Trần Khởi cười, nói: “Không sai, cho
nên hiện giờ không phải thời cơ tốt nhất để tiêu diệt Nam Hạ, cùng đối
đầu với Nam Hạ, không bằng quay lại tập trung lực lượng giải trừ nỗi lo
về sau(2), trước phân tán lực lượng phản kháng ở Giang Bắc, đợi Nam Hạ
dốc toàn lực đối phó Vân Tây, binh lực bảo vệ sông Uyển không đủ, lúc đó chúng ta tấn công Nam Hạ cũng không muộn, trước từ Thanh Châu xuống Ký
Châu, Sơn Đông, sau đó vượt qua Giang Nam, đó là thời khắc bại vong của
Nam Hạ.”
Khương Thành Dực nghe được kêu lớn
một tiếng tuyệt, khen: “Khó trách lần này nguyên soái cùng Thường gia
lại thống nhất ý kiến, không để ý đến sự phản đối trong triều mà nghị
hòa, thì ra là sớm tính toán kỹ càng rồi.”
Trần Khởi cười mà không nói, lại cúi
đầu đọc sách. Khương Thành Dực nghĩ nghĩ, lại có nghi vấn khác, nhịn
không được lại hỏi: “Nhưng trước thì hòa ước, sau lại bội ước khởi binh, sợ là không hay cho lắm.”
Trần Khởi cười liếc nhìn anh ta, vui
đùa nói: “Đến lúc đó tùy tiện tìm cái cớ nào mà chẳng được? Ngươi cũng
không phải ngày đầu tiên mang binh đánh giặc, chẳng lẽ điều đơn giản như vậy cũng không biết đấy chứ?”
Khương Thành Dực đỏ mặt, đang muốn
biện giải vài câu, lại nghe thấy ngoài cửa có thân binh bẩm báo sứ thần
nghị hòa Tạ Thừa Ân cầu kiến. Khương Thành Dực ngẩn ra, không khỏi nhìn
về phía Trần Khởi, thấy trên mặt Trần Khởi cũng hiện lên một tia ngạc
nhiên, hiển nhiên cũng không biết Tạ Thừa Ân sao lại đến đây. Khương
Thành Dực đang lúc cảm thấy lạ thì Trần Khởi đã lên tiếng: “Mời Tạ đại
nhân vào.”
Sứ thần nghị hòa của Bắc Mạc Tạ Thừa
Ân từ bên ngoài tiến vào, đồng thời mang đến một tin tức ngoài dự liệu
cho Trần Khởi và Khương Thành Dực. Đó là nguyên soái Vệ Hưng của quân
Giang Bắc yêu cầu để quân Giang Bắc đóng ở phía tây thành Thái Hưng hội
ngộ cùng quân giữ thành Thái Hưng, trước tiến vào thành, đi qua cửa nam
thành Thái Hưng, ra khỏi thành Thái Hưng rồi hành quân về hướng Giang
Nam.
Trong hòa ước Thái Hưng đã viết rất
rõ ràng rằng Thái Hưng là thành trì lệ thuộc Bắc Mạc, cũng quy định quân Giang Bắc nhất định phải đi về Giang Nam, nhưng lại không quy định quân Giang Bắc là đi thẳng về Giang Nam hay là vào thành Thái Hưng rồi mới
độ nam(3), vì thế mới sinh ra nghĩa khác, Vệ Hưng liền đưa ra yêu cầu
này. Đừng nói Tạ Thừa Ân cảm thấy hồ đồ, mà ngay cả Trần Khởi nghe vậy
cũng nhất thời không hiểu.
Vệ Hưng định làm gì?
Tạ Thừa Ân nói: “Vệ Hưng nói quân
Giang Bắc vốn là vì Thái Hưng mới ra khỏi núi Ô Lan, vì thế tám vạn đại
quân thiệt hại mất quá nửa, hiện nay nhất định phải độ nam, nói cái gì
mà muốn cho tướng sĩ được một lần tiến vào thành Thái Hưng.”
Trần Khởi trầm mặc không nói gì,
giống như đang cân nhắc. Khương Thành Dực đưa mắt nhìn Trần Khởi, ngạc
nhiên nói: “Trong thành Thái Hưng, quân giữ thành đã độ nam hơn phân
nửa, chỉ còn lại mấy ngàn người ở trong thành duy trì trị an. Quân Giang Bắc hiện tại không đủ ba vạn, vào thành Thái Hưng thì có thể làm được
gì? Chẳng lẽ còn dám thủ thành? Như thế chẳng phải thành cá trong chậu
sao?”
Trần Khởi đưa mắt nhìn Tạ Thừa Ân, hỏi: “Tạ đại nhân thấy thế nào?”
Trên mặt Tạ Thừa Ân hiện lên vẻ
ngượng nghịu, do dự một chút rồi nói: “Hiện tại hòa ước mặc dù đã ký
kết, nhưng hạ quan cảm thấy quân Giang Bắc một ngày chưa di chuyển về
phía nam, hòa ước có khả năng sẽ xảy ra chuyện xấu, ý của hạ quan là,
chi bằng…”
“Chi bằng trước hết làm theo ý bọn
họ, cho bọn họ vào thành Thái Hưng, cũng sớm hoàn thành việc nghị hòa.”
Trần Khởi cười, anh ta biết rõ tâm tư của Tạ Thừa Ân, thân là sứ thần
nghị hòa, đương nhiên mọi sự đều lấy việc nghị hòa đặt lên hàng đầu.
Tạ Thừa Ân thấy Trần Khởi nói thẳng
tâm tư của mình ra, không khỏi có chút ngượng ngùng, vội vàng nói thêm:
“Hạ quan không hiểu việc quân, cũng không đoán ra Vệ Hưng rốt cuộc là có ý đồ gì, vẫn là thỉnh Trần soái định đoạt.”
Tuy Trần Khởi nắm trong tay hơn nửa
binh quyền của quốc gia, nhưng cách xử sự làm người lại vẫn vô cùng nhũn nhặn, khi kết giao với đám quan văn lại càng khách khí hơn, nghe Tạ
Thừa Ân nói thế, liền cười nói: “Tạ đại nhân quá khiêm nhường rồi. Hoàng Thượng lệnh cho ta đưa quân đến Thái Hưng chẳng qua là để đề phòng việc đàm phán thất bại có thể bất ngờ sinh biến cố. Này Hoàng Thượng đã giao việc nghị hòa cho Tạ đại nhân, vậy thì Tạ đại nhân cứ tuỳ cơ mà ứng
biến.”
Trần Khởi tuy nói như vậy, nhưng Tạ
Thừa Ân cũng không dám vượt mặt đại nguyên soái chinh nam mà tỏ ra
chuyên quyền độc đoán, lại vội vàng cùng Trần Khởi khách khí đưa đẩy,
thấy Trần Khởi cũng không cố ý làm ra vẻ ta đây, liền đứng dậy cáo từ,
nói rằng sẽ đi chuyển thông cáo cho người phụ trách việc nghị hòa của
Nam Hạ, cho phép quân Giang Bắc đi qua thành Thái Hưng thành nam độ.
Trầ