Snack's 1967
A Mạch Tòng Quân

A Mạch Tòng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328590

Bình chọn: 10.00/10/859 lượt.

như thế này? Về sau ta có thể còn biến thành dạng gì? Có thành một kẻ mà để đạt được mục đích sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào không?”

Từ Tĩnh bị A Mạch hỏi thì nghẹn lời,

im lặng một lát rồi mới trầm giọng hỏi: “A Mạch, mục đích mà ngươi nhất

định muốn đạt được là gì?”

Nhất định phải đạt được mục đích gì?

Mục đích này đã xoay chuyển hàng trăm ngàn lần trong đầu A Mạch, A Mạch

liền thốt lên: “Bảo vệ vinh quang của phụ thân, đuổi thát tử, khôi phục

non sông.”

Từ Tĩnh nghe xong, chậm rãi lắc đầu: “Mục đích này sợ là không thể chống đỡ cho ngươi đi đến cuối cùng.”

Trong lòng A Mạch khó hiểu, không khỏi hỏi lại: “Vì sao?”

Từ Tĩnh lại chỉ cười cười, nói: “Loại chuyện này người khác không thể giúp được, chỉ có thể chờ ngươi sau này tự mình nghĩ thông suốt thôi, vả lại trước cứ như vậy mà tiến lên phía

trước đi, chờ khi gặp được lối rẽ, tự mình sẽ biết phải đi về hướng

nào.”

A Mạch là người thông minh, chỉ vừa

nghe Từ Tĩnh trả lời liền biết ông ta sẽ không nói tiếp, hơn nữa, giờ

phút này trong lòng mặc dù vẫn còn nhiều điều chưa rõ, nhưng so với vừa

rồi đã khá hơn rất nhiều, lập tức liền đứng dậy chính thức vái một vái

cám tạ Từ Tĩnh: “A Mạch đa tạ tiên sinh chỉ điểm bến mê.”

Từ Tĩnh ngồi ngay ngắn, không chút

khách khí nhận lễ của A Mạch, sau đó mới đột nhiên nhớ đến Trương Sĩ

Cường liền kêu lên: “Trương Sĩ Cường đâu? Anh ta đi đâu pha trà cho lão

phu vậy? Chẳng lẽ giờ mới nhóm lửa đun nước?”

A Mạch cười cười, đi tới trước cửa

cao giọng gọi Trương Sĩ Cường, lời còn chưa dứt, Trương Sĩ Cường liền

đem theo một bình trà mới từ ngoài cửa tiến vào, trên mặt mang theo nụ

cười lấy lòng, cười ha ha với Từ Tĩnh nói: “Tiên sinh, ngài thử thưởng

thức loại trà này xem thế nào, Lý Thiếu Hướng vơ vét được từ một hộ phú

thương ở Thái Hưng đấy, vẫn cất giấu không cho ai uống, hôm nay mới đồng ý để cho ta đem đến đây.”

Trương Sĩ Cường dùng nước nóng rót

vào chén trà đưa cho Từ Tĩnh, cẩn thận nâng đến trước mặt Từ Tĩnh. Từ

Tĩnh thuận tay tiếp nhận, thổi thổi rồi uống một ngụm, giương mắt lên

liền bắt gặp Trương Sĩ Cường vẫn đang dùng cặp mắt tha thiết quan sát

mình, thuận miệng khen: “Khà, không sai, đúng là loại dùng để ngâm vào

nước sôi.” Thấy trên mặt Trương Sĩ Cường khó nén khỏi sự thất vọng, nhịn không được cười nhạo một tiếng nói: “Thành Thái Hưng bị thát tử vây

khốn hai năm, trong thành làm gì có cái gọi là trà ngon? Có thứ ngâm vào nước để uống là tốt rồi.”

Trương Sĩ Cường tức giận nói: “Lý

Thiếu Hướng đúng là cái đồ lừa đảo, còn gạt ta nói là loại trà tốt nhất, cái gì mà ‘Minh Tiền, Minh Hậu’, nghe xong ta còn cảm thấy loạn cả

đầu!”

Lời này vừa nói ra, ngay cả A Mạch

cũng nhịn không nhịn được mà bật cười. Sắc giận trên mặt Trương Sĩ Cường càng đậm, quyết đi tìm Lý Thiếu Hướng để tính sổ. A Mạch vội gọi anh ta dừng lại, khuyên nhủ: “Tính tình Lý Thiếu Hướng hay giấu diếm nọ kia,

ngươi thấy anh ta có cái gì là không giấu không? Cũng chưa chắc cố ý nói gạt ngươi đâu.”

Từ Tĩnh đâu có thật sự phẩm trà, liền nói tiếp: “Anh ta đúng là không lừa ngươi, trà này đúng là Minh Tiền,

chẳng qua không biết là năm Minh Tiền nào.”

A Mạch nhịn cười, cúi đầu uống ngụm

trà, rồi buông chén xuống, nghiêm sắc mặt hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh, ngươi nói Tiếu Dực có cho Tiết Vũ lương thảo không?”

Trương Sĩ Cường thấy A Mạch cùng Từ

Tĩnh bàn chuyện quân sự, không cần phân phó liền nhẹ nhàng lui đi ra

ngoài, thuận tay khép cửa phòng lại.

Từ Tĩnh cũng thu hồi vẻ mặt trêu đùa

vừa rồi, cụp mắt suy nghĩ một lát, chậm rãi lắc đầu nói: “Ta thấy Tiếu

Dực chưa chắc sẽ nể mặt cháu ngoại là Tiết Vũ đâu.”

A Mạch nói: “Nhưng Thương soái đã đáp ứng sẽ giúp ta nắm bắt lấy Ký Châu.”

Từ Tĩnh cười nhạt, nói: “Phụ thân của Thương soái là Thương Duy vừa nắm được binh quyền ở Vân Tây, giờ chính

là thời khắc quan trọng, tuyệt không thể khiến hoàng đế nảy sinh lòng

nghi ngờ. Nếu ngươi là Thương soái, một bên là Giang Nam – nửa giang

sơn, một bên là một góc Giang Bắc, ngươi sẽ chọn cái nào?”

Đó là một vấn đề căn bản không cần

phải lựa chọn, Thương Dịch Chi một khi đã nguyện ý đến làm sứ thần nghị

hòa thì đã tính bỏ rơi Giang Bắc rồi, chẳng qua nhất thời nghe A Mạch

nói liền động tâm, lúc đó mới không đặt việc làm tổn hại lợi ích lớn của mình lên làm điều kiện tiên quyết mà để nàng đông tiến Thanh Châu thuận lợi. A Mạch sau một lúc im lặng mới hỏi: “Chúng ta phải làm sao bây

giờ? Lương thảo trong thành chỉ miễn cưỡng chống đỡ được đến vụ gặt lúa

mạch sang năm, chỉ có điều hiện giờ Thường Ngọc Thanh có thể áp chế tức

giận mà tạm thời chưa công thành, e là cũng muốn đợi cho đến lúc đó.”

Từ Tĩnh khẽ gật đầu, vuốt râu nói: “Không sai, nếu trong thành hết lương, thành Thanh Châu dù khó công cũng không thể thủ được.”

Điều khiến A Mạch lo lắng cũng chính

là chuyện này, hai quân đối đầu, khó nhất không phải là không thể biết

được bước tiếp theo địch nhân sẽ hành động ra sao, mà là ngươi rõ ràng

có thể đoán được ý đồ của anh ta nhưng lại không thể nghĩ ra đối sách

ứng phó. Từ Tĩnh và A Mạch nhất thời đều không nói gì,