
cũng không phải là kẻ cuối cùng làm vậy, tiên sinh nói có phải không?”
Từ Tĩnh nghe vậy vỗ tay cười to:
“Không sai, nếu đánh không lại, cũng chỉ có thể bỏ chạy, dù sao thành là vật chết, người mới là vật sống!”
A Mạch đợi Từ Tĩnh ngưng cười, lại trầm giọng hỏi: “Tiếp đó thì sao?”
“Vào vụ gặt lúa mạch, trước khi
Thường Ngọc Thanh đến tấn công, quân ta mượn cớ thát tử sẽ tàn sát thành mà gây rối loạn lòng dân trong thành, lưu chút tinh binh che dấu trong
dân chúng, sau đó bỏ ngỏ việc phòng thủ thành Thanh Châu,” Từ Tĩnh đưa
tay di chuyển đến trạm kế tiếp trên sa bàn, chỉ vào địa hình trên sa bàn nói: “Mai phục hai vạn tinh binh tại bờ sông Tử Nha phía bắc thành
Thanh Châu, còn lại thì ẩn tại khe núi Phi Long. Nếu Thường Ngọc Thanh
vào thành, thì nhanh chóng vây thành, bộ binh phối hợp với loạn dân toàn lực công thành, tiến hành chiến đấu trên đường phố, kỵ binh phân tán ở
phía tây và phía nam thành, hai phía đánh du kích cắt đứt đường lui của
Thường Ngọc Thanh, trận chiến này chắc thắng. Nếu Thường Ngọc Thanh trú
quân ngoài thành không chịu vào…”
A Mạch nhanh chóng tính toán trong đâu, theo bản năng lại hỏi tiếp: “Chúng ta sẽ làm như thế nào?”
Từ Tĩnh nheo mắt, trầm giọng nói:
“Chúng ta cũng không để ý tới loạn dân trong thành, cho năm vạn đại quân nấp trong khe núi phía đông thành cấp tốc rút rui về phía sau, dụ
Thường Ngọc Thanh lọt vào khe núi Phi Long, hai vạn tinh binh mai phục
bên bờ sông Tử Nha đánh tới, trận này thắng nhỏ, nhưng cũng phải chém
được hơn vạn địch; Thát tử thất bại mà bỏ chạy,“Năm vạn đại quân” giữ
vững, nhưng hai vạn tinh binh không đủ sức vây kín nên để trống phía tây nam, khiến cho địch phá vòng vây chạy về phía đó, lại dùng kỵ binh chặn đánh ở phía tây nam, tất đại thắng.”
A Mạch nghe xong trầm mặc không nói
gì, chỉ dùng ngón tay gõ khẽ lên sa bàn nhìn đến thất thần. Từ Tĩnh biết nàng tất có chủ kiến, cho nên cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ ngồi
xuống bên bàn lẳng lặng uống trà. A Mạch yên lặng nhìn một lát, lông mày khi thì nhăn lại, khi thì giãn ra, mọi cách tính kế đều nhất nhất xoay
chuyển, cân nhắc trong đầu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Từ Tĩnh nói: “Nếu người khác dẫn quân thì tốt, nhưng nếu là Thường Ngọc Thanh e là sẽ
không dễ dàng rơi vào bẫy như thế.”
Từ Tĩnh khẽ cười nói: “Nếu anh ta vẫn án binh bất động, kỵ binh bên ta thừa dịp đêm xuống mà xông đến doanh
trại, từng bước vây sát, trận chiến này vẫn thắng.”
A Mạch chậm rãi lắc đầu: “Không phải ở đây, mà là ở đây.” Nàng đưa tay chỉ vào khe núi Phi Long, nói: “Với
tính cách của Thường Ngọc Thanh, anh ta sẽ không dễ gì bị chúng ta dụ dỗ xâm nhập sâu vào khe núi Phi Long, mà trước khi chúng ta lui vào trong
khe núi Phi Long sẽ phái kỵ binh vòng lại đây cắt đứt đường lui của quân ta, khi đó, trái lại là quân ta hai mặt thụ địch.”
Từ Tĩnh không khỏi gật đầu, đưa mắt thận trọng nhìn sa bàn, lại ngưng thần suy nghĩ.
A Mạch lại nói tiếp: “Còn nữa, theo
binh pháp, khi bộ binh cùng thiết kỵ thát tử đối trận thì rất ít khi
giành được thắng lợi, điều đó rất dễ khiến quân sĩ của ta nảy sinh tâm
lý sợ hãi, khi còn giữ thế phòng thủ thì không sao, nhưng một khi chuyển sang thế tấn công lại thành họa lớn.”
Từ Tĩnh vuốt râu gật đầu, rất tán
thành với ý kiến của A Mạch, nhưng nếu muốn tìm bộ binh áp chế trực diện thiết kỵ của thát tử lại vô cùng khó khăn. Nam Hạ thiếu chiến mã, căn
bản không thể lập thành một lực lượng lớn để có thể cùng thiết kỵ thát
tử đối đầu trực diện. Mà trận địa bộ binh nếu bị kỵ binh đánh sâu vào sẽ rất dễ mất trận, cho nên về cơ bản là không thể cùng kỵ binh dã chiến,
nhất định phải dựa vào công sự phòng ngự hoặc là thành trì để cùng kỵ
binh đối kháng.
A Mạch suy nghĩ một lát, nói: “Trừ
phi ở thành đông chúng ta không chỉ dụ binh mà còn có thể có cùng Thường Ngọc Thanh trực tiếp ganh đua thực lực!” Nói đến đây, một luồng suy
nghĩ chợt lóe lên trong đầu A Mạch, nàng đưa mắt nhìn Từ Tĩnh, ngữ khí
đột nhiên thay đổi, đè nén một tia hưng phấn hỏi: “Tiên sinh, nếu đã
đánh cược, chúng ta có thể đánh cược lớn hơn một chút được không?”
Từ Tĩnh nghe xong khẽ rùng mình, hỏi: “Đánh cược như thế nào?”
A Mạch đáp: “Ta đã từng xem qua đâu
đó một loại chiến pháp, thật ra có thể khắc chế kỵ binh thát tử, chỉ có
điều chưa từng nghe qua có người sử dụng bao giờ, lần này chúng ta thử
nghiệm một lần xem sao. Nếu thắng, quân Giang Bắc sẽ thuận thế đông
tiến, chiếm cứ Ký, Lỗ, lập uy tứ quốc, ở Giang Bắc cùng thát tử phân
tranh.”
Đôi mắt nhỏ của Từ Tĩnh chớp chớp, hỏi: “Nếu bại thì sao?”
A Mạch cười cười: “Nếu bại, chúng ta rút rui vào khe núi Phi Long cũng chưa muộn.”
Một chiến pháp mới, không biết uy lực lớn đến đâu, nhưng nếu chưa từng được thực nghiệm qua chiến đấu, kết
quả cuối cùng vẫn rất khó liệu. Trong lòng Từ Tĩnh có chút nghi ngờ,
trầm ngâm một lát sau mới hỏi: “Chiến pháp gì?”
————————-
Chú thích:
1- du thuyết: thời xưa gọi các chính
khách đi đến các nước khác thuyết khách là du thuyết, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mìn