
g ở trên giáo trường chỉ
đạo Hắc Diện huấn luyện cánh quân mới, Lý Thiếu Hướng vẫn như trước, bám theo bên cạnh nàng lải nhải việc quân nhu. A Mạch nghe mà phát phiền,
mấy lần muốn phất tay đuổi Lý Thiếu Hướng đi. Thủ binh trên tường đến
đưa cái bọc nhỏ bằng vải bố cho nàng, nói là ngoài thành có người tặng
nàng lễ vật mừng năm mới, đặc biệt giao tín vật này cho nàng. A Mạch
kinh ngạc, đợi khi nhìn rõ tấm huy hiệu giáo úy trong bao vải kia, đầu
tiên là ngẩn người, tiếp đó là vui mừng khôn xiết, không kịp dặn dò Hắc
Diện một tiếng, liền xoay người đi vội ra khỏi giáo trường.
Lý Thiếu Hướng đứng ở phía sau nhìn
cảm thấy rất lạ, lại nhớ đến mấy chữ “Lễ vật năm mới” mà tên lính kia
vừa nói, liền vội vàng lặng lẽ đi theo, thấy sải chân của A Mạch thật
dài, dường như không nhịn được mà muốn chạy đi.
Mạc Hải vẫn chờ trên vọng lâu của
cổng thành, thấy A Mạch nhanh như vậy đã tới, bất giác có chút kinh
ngạc, vội vàng chạy lại đón, kêu lên: “Đại nhân.”
A Mạch tùy ý khẽ gật đầu, rồi hướng
bước chân đến lỗ châu mai hỏi Mạc Hải: “Người đó đâu?” Vừa hỏi xong đã
đi đến bên cạnh lỗ châu mai rồi, A Mạch cúi xuống nhìn, nhất thời có
chút trố mắt, chỉ thấy bên kia con sông đào bảo vệ thành có mấy chục cỗ
xe chở hàng im lìm đứng đó, nhưng một bóng người cũng không thấy đâu.
Mạc Hải đáp: “Người đó nói những thứ cần đưa đã đưa đến đây rồi, nên anh ta về trước.”
A Mạch khẽ giật mình, lúc này mới ừ một tiếng.
Mạc Hải lại hỏi: “Đại nhân, những xe ngựa này làm sao bây giờ?”
Đoàn xe ngựa kia có khoảng ba, bốn
mươi chiếc, phía trên đều phủ cỏ, tất cả các xe đều được xếp đầy, từ
trên thành nhìn xuống thật không biết bên trong là cái gì, nếu có dấu
người bên trong cũng không thể nhận ra được. Nghe Mạc Hải hỏi, A Mạch
liền mỉm cười, quay đầu lại nói: “Tặng lễ vật năm mới cho chúng ta thì
cứ thu lại là được, đúng lúc Lý Thiếu Hướng cả ngày không ngừng nhắc tới nhắc lui là lấy đâu ra đồ mừng năm!”
Nàng nói xong, Mạc Hải còn chưa kịp
nói gì, thì Lý Thiếu Hướng vừa mới thò mặt lên tường thành cũng đã vô
cùng lanh lẹ lên tiếng, xoay người, chân không ngừng bước mà đi luôn
xuống dưới thành. A Mạch vội gọi anh ta lại dặn dò: “Gọi người đi dắt
la, ngựa đến, kiểm kê cho rõ ràng rồi kéo hết xe vào thành.”
Lý Thiếu Hướng quay lại nhếch miệng
cười nói: “Còn dắt la, ngựa làm gì, dù sao những người của lão Hắc hằng
ngày đều luyện đẩy xe ngựa đấy thôi, ta đi gọi bọn họ đến đây là được
rồi.”
A Mạch không khỏi bật cười, bất đắc
dĩ lắc lắc đầu, tấm huy hiệu bằng đồng nắm chặt trong tay một hồi lâu đã mang theo nhiệt độ cơ thể của nàng, A Mạch cúi đầu nhìn kỹ một lát, cẩn thận thu vào trong lòng, ngẩng đầu nhìn tầng mây đang bị ép nặng trĩu.
Gió Bắc đã nổi lên, cuốn theo nhiều bông tuyết rơi xuống, trong không
khí phảng phất có mùi thuốc pháo. Thịnh Nguyên năm thứ năm, cuối cùng
thì một trận tuyết lớn đã xuất hiện.
2- Xe thiên tương: thiên nghĩa là
lệch 1 bên; tương nghĩa là cái hộp. Đọc phần miều tả hình dáng chiếc xe
này trong truyện các bạn sẽ hiểu tên của nó.
Vì năm nay lập xuân(1) rơi vào năm
sau, cho nên mùa xuân rất lạnh, đợi đến khi thời tiết chuyển sang ấm áp
thì đã đến giữa tháng hai. A Mạch đã trang bị xong sàng nỏ cho cánh quân mới, binh lính luyện tập đã dần tiến đến giai đoạn đạt chuẩn. Phần lớn
kỵ binh trong cánh quân mới cũng đều đề nghị A Mạch thay bằng một loại
vũ khí mới tương tự như lang nha bổng, loại vũ khi này càng dùng càng
cảm thấy đơn giản, thuận tay, lại có thể tự mình gia công thay đổi, ví
dụ như có thể tăng thêm đinh sắt ở phía đầu mút và bẻ cong lại, một bổng nện xuống khi thuận thế thu về có thể giật ngã đối phương từ trên ngựa
xuống, thật là tuyệt diệu không thể tả xiết!
Việc huấn luyện cánh quân mới tiến
triển vô cùng thuận lợi, các doanh trại khác thao luyện cũng rất khắc
khổ, tình hình trong thành rất tốt, chỉ ngoại trừ Lý Thiếu Hướng vì
chuyện lương thảo mà phát hỏa, còn lại chư tướng quân Giang Bắc đều quản lý công việc của mình gọn gàng trật tự.
Cùng lúc đó, đại quân Bắc Mạc yên ổn
trú quân tại thành Võ An, bộ tộc Thường gia cả già lẫn trẻ gồm ba gã đàn ông đã trải qua một năm ở thành Võ An. Lương thảo của Thanh Châu so với ở đây thì chẳng khác gì như lấy trứng chọi đá, bởi lương thảo của đại
quân Bắc Mạc ở thành Võ An rất dư dả, đại nguyên soái chinh nam Trần
Khởi chẳng những cấp lương thảo đầy đủ mà còn đặc biệt phái Tuyên uy
tướng quân Phó Duyệt áp tải lương thảo, vật tư đến đây.
Nói đến Phó Duyệt, các chư tướng quân Giang Bắc đều cảm thấy có chút xa lạ, Vương Thất – quản lý đội thám báo liền giải thích: “Chính là ca ca của Phó Hướng, kẻ bị chúng ta bắn chết trong chiến dịch tại Dã Lang Câu vào năm Thịnh Nguyên thứ hai đó.”
Chư tướng quân Giang Bắc không khỏi
đồng thanh “À” lên một tiếng, âm đuôi kéo ra rất dài, tất cả đều cùng
một biểu cảm. Tiết Vũ vốn ở lại thành Thanh Châu, đối với trận chiến tại Dã Lang Câu cũng không biết nhiều lắm, liền hỏi: “Chính là kẻ cùng với
Thường Ngọc Thanh ở Bắc Mạc xưng là ‘Tướng môn song tú’ Phó Hướng?”
Mạc Hải kh