
ỗ xe trống đó cho cánh quân
mới thao luyện trước.
Cánh quân mới có giáo trường riêng,
bốn ngàn bộ binh bắt đầu thao luyện, trải qua một tháng huấn luyện đặc
biệt, hiện giờ diện mão đã bắt đầu lộ rõ. Trận địa của bọn họ rất khác
so với trước kia, tất cả tạo thành một đội, đứng đầu là đội trưởng, thứ
hai là người một tay cầm trường bài(3), một tay cầm khiên mây, trường
bài để che chắn trường thương, loan đao của địch, khiên mây(4) làm bằng
chất liệu nhẹ có cài giáo, đao, cầm trường bài và khiên mây chủ yếu để
yểm hộ cho đội quân phía sau tiến lên, khiên mây ngoại trừ yểm hộ còn
phủ phục trước vó ngựa địch. Hai người tiếp theo cầm lang tiển(5), lợi
dụng lưỡi dao sắc bén phía trước của lang tiển mà ám sát địch nhân, dùng khiên tăng cường yểm hộ đồng thời tay kia dùng trường thương tấn công.
Tiếp đó là bốn người tay cầm trường thương, trái phải hai người, chủ yếu khiêu khích khiến cho quân địch xuống ngựa, tiếp theo là sử dụng đoản
đao và vũ khí ngắn tấn công vào bên sườn và bên hông của địch, tiến sát
lên chém giết địch nhân.
Sáu ngàn bộ binh được phân phối giữ
ba trăm cỗ chiến xa. Hai mươi bộ binh phụ trách một chiến xa, trong đó
mười người trực tiếp lệ thuộc vào chiến xa, nhiệm vụ là bắn sàng nỏ,
mười người còn lại thì tạo thành một “Tiểu đội sát thủ”, tay cầm khiên
mây, đinh ba cùng đơn đao cán dài(6)nghênh địch. Khoảng cách giữa tiểu
đội sát thủ và chiến xa duy trì trong vòng hai mươi lăm thước, nếu bọn
họ tiến lên, chiến xa cũng theo đó mà được đẩy lên phía trước.
Vì sàng nỏ không thể chế tạo gấp
được, nên mấy trăm cỗ chiến xa đành buộc đá lớn vào để luyện tập, sau đó binh lính đẩy chiến xa chạy khắp giáo trường…
Vẫn cùng một cảnh tượng, nhưng khi rơi vào trong mắt những người khác nhau lại này sinh ra ra những ý nghĩ khác nhau:
Ánh mắt Từ Tĩnh khi nhìn cảnh này
dường như tỏa sáng, ban đầu, ông ta vốn tưởng rằng A Mạch chỉ muốn dùng
xa trận đối kháng với kỵ binh, đang muốn khuyên nhủ A Mạch đừng cố chấp
mà tự làm khó cho mình, cách đó không thể thủ thắng được đâu, hiện giờ
nhìn thấy cảnh tượng này, tay không tự chủ được mà đưa lên giữ chặt chòm râu trên cằm.
Vương Thất nhìn những binh lính cường tráng đó mà cũng thấy vô cùng tự hào, không hổ là lấy từ trong doanh
trại của ta ra, các ngươi đâu thể vạm vỡ bằng những tiểu tử này được?
Quan quân nhu Lý Thiếu Hướng nhìn
thấy một màn này mà càng thêm đau lòng, một đám ăn uống như bị mất cắp,
thế mà lại chỉ để làm mấy cái việc đẩy đá, có sức lực như vậy làm cái gì khác mà chả tốt, thật lãng phí quá a.
Mỗi người một tâm tư, cứ thế mà ngày
trôi qua rất nhanh, cái tết đầu tiên của quân Giang Bắc ở Thanh Châu đã
đến. Nhưng không khí vui mừng của năm mới không chạm được chút nào lên
khuôn mặt của Lý Thiếu Hướng, ngược lại, lại khắc sâu lên đó thêm vài
phần sầu khổ, cửa ải cuối năm, cửa ải cuối năm a, lễ mừng năm mới chính
là cửa ải cuối năm của người nghèo a. Cái khác tạm thời không nói, chỉ
nói trước mắt không có bột cũng chẳng có thịt, lấy cái gì cho mọi người
đón năm mới đây? Lý Thiếu Hướng giương mắt nhìn lên bầu trời tối tăm,
hận không thể khiến những thứ đang trút từ trên trời xuống không phải là tuyết, mà là bột mỳ a.
Có lẽ nỗi lòng ai oán của Lý Thiếu
Hướng đã thấu lên tận trời xanh, cho nên vào ngày hai mươi tám tháng
chạp, ngoài thành Thanh Châu đột nhiên có người đưa tới cho quân Giang
Bắc mấy chục xe toàn đồ ăn ngon của nơi thôn dã. Áp giải đoàn xe là hơn
ba mươi hán tử tráng kiện, đầu tiên họ cho xe ngựa dừng lại ở phía xa
xa, rồi duy nhất một người đi tới dưới thành, hướng về phía trên tường
thành cao giọng hô: “Có vị cố nhân tặng Mạch tướng quân chút quà năm
mới, thỉnh quân gia buông cầu treo cho chúng ta đem những lễ vật này vào thành.”
Binh lính thủ thành nào dám tùy ý
buông cầu treo, nghe vậy liền vội vàng xin chỉ thị của trưởng quan. Hôm
nay, phụ trách bảo vệ thành là Hữu phó tướng quân Mạc Hải, nhận được tin liền lên trên thành để xem, chỉ thấy xa xa dưới thành một đoàn xe ngựa
đang đứng chờ, xe nào xe nấy chất đầy hàng hóa, ước chừng phải đến ba,
bốn mươi cỗ xe. Hán tử đứng dưới thành nhìn thấy một vị tướng quân mặc
mũ giáp đi lên, biết là người chịu trách nhiệm ở đây, liền cao giọng
nói: “Ta được một vị cố nhân của Mạch tướng quân ủy thác đến đây giao
tín vật, phiền vị tướng quân này giao cho Mạch tướng quân, ngài ấy nhìn
thấy sẽ nhận ra.”
Nói xong vung tay lên, một bọc nhỏ
liền bay thẳng lên vọng lâu của tòa thành, rơi vào trong lòng Mạc Hải.
Con sông đào bảo vệ thành ước chừng rộng vài chục trượng, lại thêm độ
cao của tường thành, thế mà người nọ chỉ tiện tay ném một cái, vật nọ
liền bay tới trước người Mạc Hải, đủ thấy lực cánh tay của anh ta mạnh
đến mức khiến người ta phải phát sợ. Mạc Hải trong lòng thất kinh, nhận
được cái bọc nhỏ kia liền mở ra, thấy trong đó là một tấm huy hiệu của
quân Nam Hạ bằng đồng, khắc cấp bậc giáo úy. Mạc Hải nhất thời không
đoán ra đây là tín vật của người nào, liền vội vàng gọi người cầm bọc
nhỏ bằng vải bố đi tìm, đưa cho A Mạch.
A Mạch đan