
inh thường cười nhạo một
tiếng: “Song tú ấy à, thích việc lớn hám công to, khinh xuất liều lĩnh,
chỉ vừa mới giao chiến cùng quân Giang Bắc chúng ta đã bị bắn chết.”
A Mạch cân nhắc một lát liền hỏi
Vương Thất: “Vì sao Trần Khởi lại phái người này đến đây? Chỉ áp giải
lương thảo hay là ở lại Võ An? Về phương diện này có tin tức gì không?”
Vương Thất lắc đầu: “Không có tin tức gì, chỉ biết lương thảo do Phó Duyệt áp tải đến.”
Từ Tĩnh vẫn im lặng đột nhiên cười
nói: “Nếu là vì tranh chấp của các phe cánh trong quân Bắc Mạc, thì xem
ra đây là Trần Khởi muốn mượn sức Phó gia và Thôi gia để chống đỡ thôi.”
A Mạch yên lặng không nói gì, như thể có điều đang phải cân nhắc.
Trương Sinh nhìn Từ Tĩnh, lại nhìn A Mạch, hỏi: “Đại nhân, ngài muốn đi cướp lương thảo sao?”
A Mạch nghe vậy thì khôi phục lại vẻ
bình tĩnh, liếc mắt thấy Lý Thiếu Hướng đang dùng đôi mắt chờ mong nhìn
nàng, liền lắc đầu nói với Trương Sinh: “Không thể được, kỵ binh của
chúng ta lực lượng quá mỏng, thát tử lại sớm có phòng bị, đi chỉ mất
công, lại khiến kỵ binh bị tổn thất mà thôi.”
Từ Tĩnh cũng gật đầu nói: “Không sai.”
Trong thành Võ An, mấy người của Thường gia đang thương nghị việc Phó Duyệt vận tải lương thảo đến đây.
Thường Tu An đối việc này vô cùng tức giận nói: “Thường gia ta lãnh binh đông tiến, còn phái Phó gia tới làm
gì, rõ ràng là cố ý muốn quấy rối đây mà, nếu không phải vì tên Phó
Hướng, chúng ta đâu chịu thất bại ở Dã Lang Câu! Hơn nữa Phó gia thì có
bản lĩnh gì, không phải chỉ dựa vào việc là thân thích với Thái Hậu hay
sao?”
“Tam thúc!” Thường Ngọc Tông ngắt lời Thường Tu An, quay lại nhìn đường huynh Thường Ngọc Thanh, hỏi: “Thất
ca, hay Trần Khởi ngại tốc độ đông tiến của chúng ta quá chậm? Chúng ta
một đường đánh từ Dự Châu đánh tới Thanh Châu, tất cả cũng hạ được hơn
mười thành trì, tuy là bị vướng chân ở Thanh Châu, nhưng cũng chẳng hề
rảnh rỗ, sao anh ta lại như thế?”
Không giận dữ như Thường Tu An hay
nghi hoặc như Thường Ngọc Tông, sắc mặt của Thường Ngọc Thanh vẫn bình
thản, khóe miệng còn dẫn theo một nét cười mỉa mai, nghe vậy nói:
“Nguyên nhân là vì Thường gia chúng ta lập được quá nhiều quân công, nên anh ta mới kêu Phó Duyệt đến đây để chia bớt phần của chén canh này,
vừa đoạt quân công của Thường gia ta, lại cho Phó gia thể diện, một công đôi việc như vậy, cớ gì mà lại không làm!”
Thường Tu An tức giận nói: “Chờ Phó Duyệt đến đây, chúng ta liền cô lập hắn ta, xem hắn làm thế nào phát động được binh mã!”
Thường Ngọc Thanh cũng cười, nói:
“Nếu tam thúc làm thế lại càng đúng tâm ý của Trần Khởi, không những
chúng ta sẽ đắc tội với Phó gia mà còn khiến cho Hoàng Thượng tức giận,
nếu Hoàng Thượng có khúc mắc, chúng ta dù có lập nhiều quân công hơn nữa thì cũng có ích gì?”
Thường Ngọc Tông nhịn không được hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Thường Ngọc Thanh khẽ cười nói: “Một
khi Phó Duyệt đến đây thì phải dùng anh ta, hơn nữa, không những dùng mà còn phải trọng dụng!”
Bước vào ba tháng, lượng thóc lúa
trong kho lương thảo của Thanh Châu càng ngày càng ít, nhưng thật ngoài ý muốn, Lý Thiếu Hướng lại vô cùng bình tĩnh. A Mạch càng ngày càng trở
nên trầm mặc, theo tin tức thám báo từ Võ An đưa về, đại quân Thường
Ngọc Thanh đã có hành động, một trận chiến không thể tránh khỏi cuối
cùng cũng đã tới.
Thử thách, đây chính là thử thách đối với cánh quân mới, cũng là thử thách đối với sự tồn vong sinh tử của quân Giang Bắc.
Ngày mười hai tháng ba, đại quân Bắc Mạc ra khỏi thành Võ An tiến thẳng đến uy hiếp Thanh Châu.
Trương Sinh, thống lĩnh kỵ binh quân
Giang Bắc, nhân cơ hội này mang hai ngàn kỵ binh đánh lén đại doanh
lương thảo của Bắc Mạc, nào ngờ Thường Ngọc Thanh sớm đã có phòng bị,
lưu lại cho Thường Tu An ba ngàn kỵ binh và một ngàn bộ binh bảo vệ
lương thảo. Quân của Trương Sinh rơi vào tình thế bất lợi nên tổn thất
lớn, liền dẫn kỵ binh quân Giang Bắc rút lui về phía nam thành Thanh
Châu.
Ngày mười bảy tháng ba, thiết kỵ Bắc
Mạc đến phía tây thành Thanh Châu. Trong thành Thanh Châu không còn đủ
lương thảo, nên năm vạn đại quân Giang Bắc đã bỏ thành Thanh Châu, rút
lui về khe núi Phi Long theo hướng đông. Cùng với đó, dân chúng trong
thành sợ quân Bắc Mạc tàn sát mà biến thành loạn dân, mang theo lương
thực và đồ quý giá bỏ chạy tứ phía, cửa thành Thanh Châu mở rộng, trong thành là một cảnh hỗn loạn.
Thường Ngọc Tông đề nghị đưa quân Bắc Mạc vào thành bình định loạn dân, nhân cơ hội chiếm cứ thành Thanh
Châu. Thường Ngọc Thanh chỉ cười lạnh, chẳng những không tiến vào thành
Thanh Châu, mà ngược lại, vượt qua thành Thanh Châu, sau đó rút ra ba
ngàn thiết kỵ giao cho tiên phong Phó Duyệt chỉ huy, xuyên qua khe núi
Phi Long cắt đứt đường lui của quân Giang Bắc, còn đại quân chủ lực
từng bước áp sát theo quân Giang Bắc, khiến toàn bộ đại quân Giang Bắc
không kịp lui vào trong khe núi Phi Long mà bị chặn lại ở vùng đất bằng
bẳng ở khe núi Khẩu Bắc
Sau gần nửa năm xa cách, A Mạch và Thường Ngọc Thanh cuối cùng lại không thể tránh khỏi thế đối địch.
Không giống