
quân Giang Bắc.”
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, ngay lập tức có tướng sĩ truy vấn: “Vậy còn Thập Nhất Lang thì làm sao bây giờ?”
Thường Ngọc Thanh lạnh lùng đưa mắt
nhìn người nọ, không để ý đến, tiếp tục căn dặn Phùng Nghĩa: “Quân Giang Bắc nhất định sẽ muốn thu dọn chiến trường, tối nay chắc chắn sẽ không
thể quay về thành Thanh Châu, nên sẽ hạ trại ở ngoài khe núi Phi Long.
Bọn họ vừa mới thắng trận khó tránh khỏi nảy sinh kiêu ngạo, bảo vệ
doanh trại sẽ không quá nghiêm ngặt. Lát nữa ngươi dẫn quân ra vẻ chạy
về phía tây, vượt qua núi Thúy Bình thì lấy ra một ngàn quân tinh nhuệ
ẩn dấu tại đó, còn lại vẫn tiếp tục chạy về phía tây. Một ngàn quân tinh nhuệ này đợi đến giờ sửu thì xuất binh, vòng trở lại phía đông nam
doanh trại của đại quân Giang Bắc thừa dịp đêm tối tập kích doanh trại…”
Phó tướng Phùng Nghĩa thấy Thường
Ngọc Thanh giao nhiệm vụ rõ ràng như thế, trong lòng vừa sợ vừa nghi,
không khỏi lên tiếng hỏi: “Đại tướng quân! Ngài đây là?”
Thường Ngọc Thanh như trước nghiêm mặt, trầm giọng hỏi: “Ngươi nghe không hiểu được sao?”
Phùng Nghĩa đành phải gật đầu: “Mạt tướng hiểu, chỉ có điều…”
“Không chỉ có điều gì hết!” Thường
Ngọc Thanh lạnh giọng cắt ngang lời Phùng Nghĩa, cầm trường thương sải
bước đến bên Dạ Chiếu Bạch, lại xoay người dặn anh ta: “Ta quay lại cứu
Ngọc Tông, nếu thành công thì sẽ đi về phía tây bắc, thay ngươi thu hút
sự chú ý của quân Giang Bắc. Phó Duyệt vẫn không có hồi âm, sợ là đã dữ
nhiều lành ít. Nếu ngươi tập kích doanh trại thất bại, không cần tiếp
tục suy tính nhiều, lập tức dẫn đại quân lui về Võ An, phòng thủ vững
chắc đợi viện quân! Nhớ kỹ, nhất thiết không được tấn công thành Thanh
Châu!”
Thường Ngọc Thanh nói xong liền giục
ngựa muốn đi, Phùng Nghĩa bước lên phía trước đưa hai tay ra ngăn trước
ngựa của Thường Ngọc Thanh, gấp giọng khuyên nhủ: “Đại tướng quân! Ngài
không thể đi, ta sẽ đi cứu Thập Nhất Lang, ngài là chỉ huy cao nhất của
đại quân, không có ngài lòng quân sẽ bất ổn, ngài tuyệt đối không thể
đưa mình vào chỗ hiểm!”
Thường Ngọc Thanh lạnh lùng nói: “Nếu ta không đi, Mạch Tuệ sao có thể tin đại quân Bắc Mạc của ta đã tan tác trốn về hướng tây?” Nói xong lạnh giọng quát một tiếng: “Tránh ra!”
Phùng Nghĩa không nhúc nhích chút
nào, Thường Ngọc Thanh cười lạnh một tiếng, giục ngựa lui về phía sau
vài bước, đột nhiên phi về phía trước, Dạ Chiếu Bạch vươn người nhảy
lên, bay vọt qua đầu Phùng Nghĩa, nhanh như chớp phi về hướng bắc. Thân
vệ của Thường Ngọc Thanh sợ lạc mất anh ta, đều vội vàng lên ngựa đuổi
sát theo phía sau, một hàng mấy chục kỵ mã nhằm thẳng về phía khe núi
Phi Long.
Trước khe núi Phi Long, quan quân nhu quân Giang Bắc Lý Thiếu Hướng vốn mai danh ẩn tích trong suốt thời gian diễn ra trận chiến rốt cuộc lại bắt đầu trở nên sinh động, còn may mắn
còn tồn tại chiến mã, loan đao sắc bén của quân Bắc Mạc… Sắc trời bắt
đầu tối, ánh mắt Lý Thiếu Hướng lại như thể tỏa ra ánh kim quang, vung
hai cánh tay chỉ huy binh lính doanh trại quân nhu thu nhặt chiến lợi
phẩm trên chiến trường, la hét đến khàn cả giọng, nước miếng văng khắp
nơi.
Trong quân Giang Bắc có quy định, sau khi kết thúc trận đánh, kỵ binh cùng bộ binh chủ lực phải nhanh chóng
chỉnh đốn lại hàng ngũ để ngừa địch quân tấn công trở lại, việc thu dọn
chiến trường sẽ do binh lính của doanh trại quân nhu phụ trách. Vì trận
đánh hôm nay thắng rất oanh liệt, thiết kỵ Bắc Mạc lại được trang bị tốt nhất trong đại quân Bắc Mạc, cho nên Lý Thiếu Hướng nhất thời cảm thấy
nhân số trong doanh mình không đủ dùng.
Lý Thiếu Hướng suy nghĩ, rồi nhấc
chân chạy tới doanh trại bộ binh ở sườn tây chiến trường, tìm thống lĩnh bộ binh Vương Thất, nói thẳng vào vấn đề: “Ngươi cho ta mượn một doanh
để dùng, ta muốn thu gom chiến mã bị chết của thát tử đem về, dùng da
ngựa làm ủng cho các ngươi.”
Vương Thất không chịu cho mượn người, từ chối nói: “Giày ủng chỉ dùng cho kỵ binh, bộ binh doanh của ta không cần cái này, ngươi đi tìm Trương Sinh mà mượn người.”
Lý Thiếu Hướng không chịu từ bỏ hy
vọng, híp mắt nháy nháy vài cái rồi lại du thuyết: “Ngươi chẳng phải còn có đội thám báo nữa sao? Cũng phải dùng mà!”
Vương Thất nghe xong bất giác có chút động tâm, nghĩ nghĩ một lát liền đồng ý, kêu một viên tướng thủ hạ đem
theo một doanh thắp đuốc theo Lý Thiếu Hướng đi thu dọn chiến trường.
Khi A Mạch mang theo Lâm Mẫn Thận, Trương Sĩ Cường phi ngựa từ xa tới,
bộ binh doanh vừa mới bị Lý Thiếu Hướng một lần nữa mang về đến chiến
trường. A Mạch thấy vẫn có binh lính chủ lực của bộ binh doanh ở lại
trên chiến trường thì bất giác có chút kinh ngạc, quay đầu phân phó thân binh bên cạnh đến hỏi xem xảy ra chuyện gì, một lát sau, Lý Thiếu Hướng cùng thân binh kia đã trở lại, đến trước ngựa A Mạch cười hì hì nói:
“Là ta mượn binh từ chỗ Vương Thất, hôm nay thát tử bỏ lại không ít đồ
tốt, nếu không lấy thì thật sự rất đáng tiếc!”
A Mạch nghe xong tức giận đến nỗi mày kiếm dựng ngược, cố gắng nén nỗi tức giận lại trong lòng, lại lệnh cho
thân binh đi truyền Vương Th