
âu có ai chưa từng bị trúng qua vài đao.”
Vương Thất nhìn chung quanh một vòng, thấy trên mặt mọi người đều khó nén khỏi nét bi phẫn, trong lòng anh ta liền hiểu, đưa mắt nhìn A Mạch, run giọng nói: “A Mạch, ta có vài điều
muốn nói với ngươi.”
A Mạch cố gắng kiềm chế cảm giác tắc
nghẹn trong cổ họng, mắng: “Sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy,
ngươi cố gắng nghỉ một lát đi, thầy lang đến bây giờ, cầm máu cho ngươi
thì sẽ ổn thôi.”
Lâm Mẫn Thận đứng dậy, cùng mọi người yên lặng tránh sang một bên.
Vương Thất cố gắng chịu đựng cơn đau
trên ngực nói: “A Mạch, huynh đệ trong ngũ chúng ta có thể có được ngày
hôm nay, không khỏi nhờ vào hào quang của ngươi.”
A Mạch mắng: “Bậy bạ!”
Vương Thất không không để ý tới lời
lẽ thô lỗ của A Mạch, chỉ tiếp tục nói: “Nhưng các huynh đệ cũng chưa
từng bỏ mặc ngươi, các huynh đệ sợ bị người khác mắng là một người làm
quan cả họ được nhờ, cho nên mỗi lần đánh giặc đều liều mạng… Các huynh
đệ… chưa từng bỏ mặc ngươi.”
A Mạch cố gắng nhẫn nhịn nỗi bi thống trong lòng, cứng cỏi đáp: “Những điều này ta đều biết.”
Sắc mặt Vương Thất đã trắng bệch, dần dần chuyển sang tái nhợt. Hơi thở của anh ta yếu dần, lại bắt đầu ho
khan, miệng ói ra một ngụm máu lớn, lúc này mới khàn khàn giọng trong cổ họng, gắng gượng nói: “A Mạch, khi ngươi còn ở trong ngũ đã từng nói,
nếu ai chết trước, cha mẹ của người đó chính là cha mẹ của tất cả mọi
người.”
A Mạch cố sức gật đầu: “Ta vẫn nhớ!”
Vương Thất cố mỉm cười, hơi thỏ yếu
ớt, cố gắng nói: “Ngũ trưởng là người Võ An, trong nhà có mẹ già, mỗi
tháng chỉ cần một vài lượng bạc là đủ… Lão Hoàng là cẩm quan nhân, cha
mẹ đã có huynh đệ chăm sóc, nương tử còn phải nuôi một khuê nữ, anh ta
từng nói nếu nương tử muốn đi thêm bước nữa thì tùy nàng… Nếu nguyện ý ở vậy… thì sẽ nuôi nấng mẹ con nàng đến khi trăm tuổi.”
Cổ họng A Mạch đã nghẹn lại không thể nói nên lời, chỉ có thể gắng sức gật đầu.
“Ta là người trong gia trang của
Thuận Bình Vương, trong nhà chỉ có ta là người con duy nhất, cha ta sợ
ta ra bên ngoài bị người khác bắt nạt, cho nên đặt tên ta là Vương Thất, nói kẻ khác không biết, còn tưởng rằng phía trên ta có rất nhiều huynh
đệ, sẽ không dám bắt nạt ta…” Thanh âm ngừng lại, Vương Thất thở hổn hển một hồi, miễn cưỡng lấy từ trong ngực tấm huy hiệu tướng quân bằng
đồng, run rẩy đặt vào tay A Mạch, nói thêm: “Ta vẫn không chịu đổi tên,
sợ cha mẹ ta không biết ta đã làm tướng quân, bọn họ chỉ biết gọi nhi tử là Vương Thất…”
Thanh âm của Vương Thất càng lúc càng nhỏ, khoảng cách giữa các từ càng lúc càng dài hơn. “A Mạch,” Vương
Thất chuyển hướng nhìn A Mạch, ánh mắt đã bắt đầu mất đi thần khí, thanh âm tiếng được tiếng mất, không thể nghe rõ, A Mạch ghé tai sát vào
miệng anh ta, mơ hồ nghe thấy: “Ngươi… nói dùm với bọn họ cho ta… Vương
Thất đã được làm tướng quân, Vương Thất…”
Môi Vương Thất mấp máy mấy lần, cuối
cùng thở dài một hơi, hoàn toàn không một tiếng động, đầu chậm rãi
nghiêng sang một bên rồi đổ xuống, nặng trĩu trên cánh tay A Mạch, rất
nặng, rất nặng…
Người này, khi nàng mới vào quân
doanh đã từng đánh nhau với nàng một trận, sau đó cùng nàng bị phạt nhịn đói, vụng trộm chia nhau cùng ăn một chiếc bánh bao. Người này, đã cùng nàng chinh chiến trên ngàn dặm của dãy Ô Lan, rõ ràng đã đói đến lỏng
cả thắt lưng, mà vẫn cười hì hì đem con thỏ vừa mới săn được ném cho
nàng trước. Người này, ở trong quân luôn gọi thẳng nàng là A Mạch, chọc
nàng phát cáu, nhưng trên chiến trường lại vung đao bảo vệ nàng. Người
này, vừa mới điềm nhiên như không khi bị trúng của nàng một roi…
Trong lồng ngực của A Mạch trào lên
một làn hơi nóng sôi trào, xông thẳng đến hốc mắt, hình như có gì đó từ
trong mắt tràn ra, lăn xuống hai má.
Trương Sĩ Cường đứng bên cạnh không
ngừng lấy mu bàn tay lau nước mắt, khàn khàn cổ họng gọi A Mạch: “Ngũ
trưởng, Vương Thất…… Anh ta đã chết rồi……”
A Mạch hung tợn quay đầu trừng mắt
nhìn anh ta, lớn tiếng quát: “Khóc! Khóc cái gì! Không phải là đã chết
hay sao? Ai mà không phải chết?”
——————
Chú thích:
1- Ngoại tham: Bố trí người canh gác
bốn phía quanh doanh trong phạm vi 10 dặm, đề phòng cảnh giác, phòng
ngừa có biến thì phải lập tức báo tin (chú thích của tác giả);
2- Ngoại phụ: Bố trí 3 đến 5 người 1
tổ, ban đêm “cho quân đi trước hoặc ẩn nấp hai bên sườn, cứ 3 đến 5 dặm
lại bố trí một tổ ở những nơi hiểm yếu” mang theo trống trận, không chỉ
phụ trách việc quan sát tình hình địch quân, mà còn nhận biết khi có
địch “xâm phạm đại doanh”, thì có nhiệm vụ “khua trống thật lớn”, dùng
để kích động tâm lý chiến đấu. (chú thích của tác giả)
Trương Sĩ Cường kinh ngạc nhìn A
Mạch, nói không nên lời. Thầy lang vội vã theo thân binh chạy tới, nhìn
thấy biểu hiện của mọi người, trong lòng cả kinh, vội ngồi xổm xuống,
đưa tay sờ vào cổ Vương Thất, nhưng mạch đã không còn đập nữa, nơi đó
sớm đã có hơi lạnh, không một tiếng động.
A Mạch nhẹ nhàng đặt Vương Thất nằm
xuống mặt đất rồi đứng lên, gạt nước mắt trên mặt, lạnh giọng phân phó
Trương Sĩ Cường: “Đưa Vương