
g giết chết.”
“Ta biết.” Vương Thất sảng khoái đáp, cười hì hì quay đầu nhìn A Mạch, nhanh chóng quên mất chuyện bị quất một roi vừa rồi.
Có tên lính liên lạc chạy lại bẩm báo A Mạch tình hình chiến đấu chỗ Mạc Hải. Trước trận đánh, tiên phong Bắc Mạc Phó Duyệt dẫn theo ba ngàn kỵ binh đi đón đánh, chặn đường rút lui
của quân Giang Bắc ở hướng đông, không ngờ A Mạch sớm đã có chuẩn bị,
lệnh cho Hữu phó tướng quân Mạc Hải phục kích ở đó, vừa đúng lúc đối đầu với Phó Duyệt. Phó Duyệt bị mất tiên cơ liền rơi vào tình thế bất lợi
đành phải mang binh chạy về hướng bắc. Mạc Hải đem quân đuổi theo đến bờ sông Tử Nha, Phó Duyệt sau khi vượt sông liền chạy dọc theo bờ sông
theo hướng tây, Mạc Hải một mặt đuổi theo đến bờ bên kia, một mặt phái
người quay về báo cáo với A Mạch.
A Mạch cân nhắc một lát, lệnh cho tên lính liên lạc kia đi trước nói với Mạc Hải theo dõi chặt chẽ động tĩnh
của Phó Duyệt, còn tự mình xoay người đi tìm Từ Tĩnh. A Mạch vừa giục
ngựa đi chưa xa, chợt nghe thấy tiếng trống cảnh báo từ xa xa truyền
đến, tiếng trống dồn dập vừa mới vang lên liền im bặt, hiển nhiên là
người đánh trống đã bị giết người diệt khẩu.
Lúc này, là ai quay lại?
Trong bóng đêm, chỉ nghe thấy tiếng
vó ngựa dòn dập từ xa truyền đến, cho đến khi tiếng kinh hô dừng lại. A
Mạch vẫn chưa phản ứng gì, Lâm Mẫn Thận đã giục ngựa lên phía trước vài
bước chắn trước ngựa của A Mạch. Cùng với tiếng vang của binh khí va
chạm vào nhau, một chiến mã màu trắng từ trong bóng đêm phi hết tốc lực
đến, phía trên là một kỵ sĩ mặc áo giáp đen, tay cầm trường thương, đúng là đại tướng quân Bắc Mạc Thường Ngọc Thanh!
Thì ra Thường Ngọc Thanh vẫn không
tìm thấy Thường Ngọc Tông, liền hướng về phía ánh lửa chạy vội tới, một
đường xông tới không biết đã dùng thương đâm biết bao nhiêu binh sĩ quân Giang Bắc tiến lên ngăn, lớn tiếng gọi: “Thập Nhất Lang! Thập Nhất
Lang!”
Bên này, Vương Thất đang nâng Thường
Ngọc Tông bị thương nặng định đi, nhìn thấy tình cảnh này nhất thời ngây ngẩn cả người. Thường Ngọc Tông nghe thấy có người gọi mình, liền vật
lộn ngồi dậy, hướng về phía Thường Ngọc Thanh hô: “Thất ca! Ta ở đây!”
Thường Ngọc Thanh nghe tiếng gọi vọng lại, khi thấy rõ đó là Thường Ngọc Tông, trong lòng không khỏi mừng rỡ, liền thúc ngựa chạy vọt về hướng Thường Ngọc Tông. Thường Ngọc Tông
thấy vậy bỗng nhiên chống lại, một phen đẩy tên lính bên cạnh đang kiềm
chế anh ta ra, kéo cái chân bị thương chân lê về phía Thường Ngọc
Thanh., Vương Thất đang trố mắt ra nhìn lập tức bừng tỉnh, không chút
nghĩ ngợi, liền vung đao chém về phía Thường Ngọc Tông, đại đao vừa lúc
chém trúng lưng Thường Ngọc Tông, một tiếng “Thất ca” trong miệng Thường Ngọc Tông còn chưa kịp kêu lên, thân thể đã đổ nhào xuống. Lúc này,
Thường Ngọc Thanh đã phóng ngựa đến gần Thường Ngọc Tông, mắt thấy cảnh
ấy, hai con ngươi thu lại, sát khí bùng lên, quát một tiếng chói tai,
trường thương trong tay như du long xuất đầu, đâm thẳng vào ngựa Vương
Thất.
A Mạch nhìn thấy từ xa, trong lòng cứng lại, thất thanh kêu lên: “Vương Thất! Chạy mau!”
Vương Thất theo bản năng vung đao lên đỡ, nhưng trường đao trong tay còn chưa thu được về đến trước ngực, thì đã cảm thấy mũi thương lạnh buốt xuyên qua lớp áo giáp, đâm thấu qua
ngực. Vương Thất nhất thời sửng sốt, có chút không tin, cúi đầu nhìn
trường thương trước ngực, dường như anh ta không cảm thấy đau, chẳng lẽ
đây là thân thể của mình sao?
Thường Ngọc Thanh rút mạnh trường thương, thân thể Vương Thất không khỏi cũng theo lực đó mà bước về trước một bước, máu vọt ra.
“Vương Thất!” A Mạch lớn tiếng hô, không màng đến bất cứ cái gì, phóng ngựa vọt đi.
Thân vệ sợ nàng xảy ra sơ xuất, vội
vàng quất ngựa đuổi theo. Ngựa của Lâm Mẫn Thận còn chưa tới, người đã
từ trên yên ngựa đã bay lên, lướt lên trước A Mạch, trường kiếm trong
tay biến hóa liên tục thành mấy chiêu thức nhằm thẳng vào những chỗ yếu
hại trên người Thường Ngọc Thanh.
Thường Ngọc Thanh lập tức xoay lưng
lại, múa trường thương nhất nhất hóa giải từng chiêu kiếm, rồi dùng
trường thương đẩy Lâm Mẫn Thận lui từng bước, nhân đó cúi người nhắc
Thường Ngọc Tông lên, lại vung thương ra bốn phía ngăn chặn sự tấn công
quân Giang Bắc rồi phóng ngựa phá vòng vây chạy về hướng tây bắc.
Chư tướng quân Giang Bắc phân ra một
ít người đuổi theo Thường Ngọc Thanh, còn lại vội vàng xuống ngựa chạy
đến bên cạnh Vương Thất. A Mạch sớm đã ngã nhào xuống, đỡ Vương Thất
lên, lấy tay giữ chặt miệng vết thương trên ngực anh ta, quay đầu khàn
giọng quát: “Đi gọi thầy lang, nhanh đi gọi thầy lang!”
Bên cạnh có người lên tiếng đáp lời,
Lâm Mẫn Thận chạy lại, đề khí vận chỉ, điểm vội mấy đại huyệt trên người Vương Thất. A Mạch đưa mắt mong mỏi nhìn Lâm Mẫn Thận, Lâm Mẫn Thận khẽ lắc đầu. Một thương của Thường Ngọc Thanh đâm xuyên qua ngực, vết
thương lại là chỗ yếu hại, sao có thể cầm máu được?
Vương Thất lúc này mới cảm thấy sự đau đớn từ vết thương, run rẩy hỏi A Mạch: “Đại nhân, ta sẽ chết đúng không?”
“Nói bậy!” A Mạch phẫn nộ quát,“Chết cái rắm! Đ