
ất đến. Sau một lúc lâu, Vương Thất cưỡi
ngựa đi đến, từ xa đã kêu lên rất lớn: “Đại nhân, có chuyện gì vậy?”
A Mạch mặt âm trầm, giục ngựa tiến
lên vung tay quất cho Vương Thất một roi. Không nói đến Vương Thất nhất
thời bị A Mạch đánh mà hóa ngây ngốc, ngay cả mọi người bên cạnh A Mạch
cũng có chút sửng sốt. A Mạch mặc dù đã là chủ tướng quân Giang Bắc,
nhưng đối nhân xử thế vẫn rất hiền hoà lễ độ, chưa bao giờ thấy nàng tức giận đến như thế, chứ đừng nói là vung roi với một tướng lĩnh cao cấp
trong quân.
A Mạch cả giận nói: “Hiện giờ là lúc
nào! Ngươi không tăng cường bảo vệ doanh trại, lại gọi người đến thu dọn chiến trường, ngươi chán sống rồi chắc?”
Vương Thất cúi đầu im lặng, trên mặt
Lý Thiếu Hướng có chút ngượng ngùng, anh ta biết A Mạch vì nể mình đã
từng làm đội trưởng của nàng, bận tâm đến thể diện của anh ta nên mới
trút cơn giận lên đầu Vương Thất. Lý Thiếu Hướng do dự một chút rồi nói: “Đại nhân, là lỗi của mạt tướng.”
A Mạch lạnh lùng liếc xéo anh ta một
cái rồi nói tiếp: “Ta chưa nói đến ngươi, ngươi chỉ biết nghĩ đến những
thứ vật dụng linh tinh! Nhưng nếu đến tính mạng cũng không còn thì những thứ vớ vẩn ấy còn dùng làm cái rắm gì!”
Lý Thiếu Hướng liên tục gật đầu vâng
dạ, Vương Thất vẫn buồn bực không nói gì, hiển nhiên trong lòng có chút
không phục. Lí Thiếu Hướng vội vàng kéo Vương Thất rồi nói với A Mạch:
“Chúng ta về tăng cường phòng thủ doanh trại.”
A Mạch liếc Vương Thất một cái, lạnh
giọng nói: “Nói với Hắc Diện dùng xe bảo vệ doanh, tăng cường ngoại
tham(1) và ngoại phụ(2), đề phòng thát tử tập kích doanh trại!”
Vương Thất rầu rĩ đáp lại rồi xoay
người định đi, bỗng cách đó không xa, đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô của một binh sĩ trong doanh. Đám người A Mạch nghe vậy đều quay lại
nhìn, chỉ thấy trong ánh lửa bập bùng, mấy binh sĩ quân Giang Bắc tay
cầm thương đều nhất tề nhằm thẳng vào một thứ gì đó, có một tên lính
quay đầu về phía Vương Thất hô: “Vương tướng quân! Bên này có một con cá lớn!”
Vương Thất nhìn A Mạch, rồi xoay
người bước nhanh về hướng đó, khi đi đến gần mới nhìn rõ bọn lính đang
dùng thương chĩa vào một thát tử bị thương ngã xuống đất. Chỉ thấy trên
người tên thát tử này có rất nhiều vết thương, áo giáp đầy máu, một chân vặn vẹo theo một góc rất quái dị, dường như đã bị gãy. Vương Thất cầm
đuốc từ tay một tên lính bên cạnh thận trọng soi, thấy người này cùng
lắm chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, sắc mặt có chút sạm lại, mặt mày vốn
trong sáng nhưng lúc này vì căm giận mà có chút khó coi, đang cau mày
quắc mắt nhìn mình trừng trừng… Trông có chút quen mắt, dường như rất
giống với dáng vẻ của Thường Ngọc Thanh ngày ấy ở dưới thành Thanh Châu
cưỡi ngựa, cầm thương ngang người.
Trong lòng Vương Thất đột nhiên bừng
tỉnh, nhất thời vừa mừng vừa sợ, nhịn không được lớn tiếng kêu lên: “Đại nhân! Chúng ta đúng thật là đã tóm được một con cá lớn!” Vương Thất
quay về phía A Mạch hưng phấn kêu lên: “Đại nhân, ngài mau tới đây xem!
Là Thường Ngọc Thanh, Thường Ngọc Thanh! Chúng ta đã bắt được Thường
Ngọc Thanh!”
Bên kia, A Mạch nghe thấy vậy thì
sửng sốt, bên này, tên thát tử kia đã nhổ mạnh một búng máu về hướng
Vương Thất, khàn giọng mắng: “Hừ! Đồ tiểu nhân ngạo mạn mơ tưởng hão
huyền, đại tướng quân của chúng ta sao có thể rơi vào tay lũ trộm cắp
các ngươi! Sớm muộn gì ngài ấy cũng tiêu diệt sạch sẽ các ngươi, đem lũ
người bọn ngươi treo hết lên công thành Thanh Châu!”
Binh sĩ quân Giang Bắc thấy vậy liền
nâng trường thương lên định đâm xuống, lại bị Vương Thất đưa tay ngăn
lại. Vương Thất không chút hoang mang lau vết bẩn thấm trên góc áo, lúc
này mới giương mắt nhìn về phía thát tử kia, nhấc chân đá vào vết thương trên chân anh ta, dữ tợn mắng: “Xem ai treo ai lên cửa thành trước, lát nữa lão tử liền đem ngươi đưa treo lên đó!”
“Vương Thất! Dừng lại!” A Mạch giục
ngựa đến ngăn Vương Thất, cúi đầu nhìn về phía người nọ, thấy mặt mũi
anh ta quả nhiên có vài phần tương tự với Thường Ngọc Thanh. A Mạch lại
đưa mắt nhìn áo giáp được chế tạo bằng thép rất tinh xảo trên người anh
ta, sau đó nói: “Anh ta không phải là Thường Ngọc Thanh, chắc là Thường
Ngọc Tông.”
“Thường Ngọc Tông?” Vương Thất sửng
sốt, quét mắt nhìn người nọ, quay đầu lại hỏi A Mạch: “Chính là Thường
Ngọc Tông bị chúng ta tiêu diệt ba vạn tinh kỵ binh ở Bạch Cốt Hạp?”
A Mạch gật đầu.
Vương Thất không khỏi vừa cười vừa
nói: “Khó trách nhìn lại thấy quen mắt đến vậy, hóa ra là người quen cũ
thật.” Nói xong, liền ngồi xổm xuống bên cạnh, cười hỏi Thường Ngọc
Tông: “Này? Ngươi đã từng thất bại trong tay chúng ta một lần rồi, sao
lại nhanh quên nhau thế?”
Mọi người trong quân Giang Bắc nghe
xong đều cười ầm lên, Thường Ngọc Tông tức giận đến đỏ bừng sắc mặt, lớn tiếng kêu lên: “Muốn giết thì giết đi, đừng làm mấy cái trò như đàn bà
ấy nữa!”
Anh ta gào thét như vậy lại càng
khiến cho quân Giang Bắc cười lớn hơn, ngay cả khóe miệng A Mạch cũng
không khỏi lộ ra ý cười, dặn dò Vương Thất: “Tìm thầy lang khám cho anh
ta, cẩn thận một chút, đừn