
mình vậy, nhìn xem tâm ta cũng hoảng theo.”
Lời còn chưa dứt, đám người Trương Sinh cùng Hạ Ngôn chiêu đều hung
hăng liếc mắt nhìn hắn một cái, Lâm Mẫn Thận đành phải vội vàng nói
thêm: “Ta chưa nói gì, cái gì ta cùng đều chưa nói.”
Từ Tĩnh thản nhiên liếc mắt nhìn Lâm Mẫn Thận một cái, nhìn A Mạch
nói: “Ta đã khuyên ngươi từ bỏ chủ ý không được, cũng không muốn nói
nhiều, ngươi chỉ cần nhớ mình vẫn là Nguyên soái quân Giang Bắc, trên
người gánh vác sự an nguy của toàn quân là được!”
A Mạch nghe vậy bỗng nhiên có chút áy náy, tránh khỏi tầm mắt của Từ
Tĩnh, cúi đầu hướng Từ Tĩnh vái chào: “Tạ ơn tiên sinh dạy bảo.”
Từ Tĩnh lắc đầu thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hai người A Mạch cũng Lâm Mẫn Thận bỏ quân trang xuống, đổi thành
cách ăn mặc của nhân sĩ giang hồ bình thường, đánh ngựa ra khỏi thành
Thanh Châu. Ra khỏi thành đi không bao xa, liền thấy đám người Tức Vinh
Nương đang chờ ở ven đường. Trừ bỏ Ngụy Quân trên người còn có vết
thương, ngoài ra có Triệu Tứ luôn đi theo bên người Tức Vinh Nương, vẫn
còn hai người khác A Mạch chưa bao giờ gặp qua.
Tức Vinh Nương thấy A Mạch chỉ dẫn theo một mình Lâm Mẫn Thận tới,
trong lòng liền có chút không vui, chỉ hướng về phía A Mạch lạnh nhạt
nói một tiếng: “Nguyên soái.” Nhưng thật ra Ngụy Quân nghĩ nếu Đường
Thiệu Nghĩa coi trọng A Mạch tất nhiên có đạo lý của hắn, liền chủ động
mở miệng đem hai người lạ mặt một mạch giới thiệu cho A Mạch, lại cung
kính hỏi A Mạch: “Nguyên soái, chúng ta hành động như thế nào?”
A Mạch cười cười, nói: “Hành động còn phải dựa vào thời cơ, nhưng mà
hai chữ nguyên soái cũng không thể gọi được, các người kêu ta là Hàn Mại đi.”
Mọi người đống ý, lị sắp xếp thương lượng qua loa một chút trên đường, lập tức đi tới Dự Châu.
Dự Châu cách Thanh Châu khoảng hai ngàn dặm, khoảng cách cũng xấp xỉ
giữa Thái Hưng và Thanh Châu, chẳng qua một là về phía nam, một là về
phía bắc. Một đám người A Mạch đi gấp ngày đêm, ở trung tuần tháng hai
liền đi tới Dự Châu. Mọi người cũng chưa vội vàng vào thành, mà trú tại
một nhà nông ở ngoài thành, cho Ngụy Quân lén vào trong thành Dự Châu
tìm hiểu tình thế một chút.
Đến tận buổi trưa ngày thứ hai Ngụy Quân mới đi từ bên trong thành
ra, hướng mọi người giải thích: “Sáng sớm hôm nay vốn đã đi tới cửa
thành, lại vấp phải Thường Ngọc Thanh dẫn quân trở về, cửa thành đợi đến đúng Ngọ mới cho đi.”
Ánh mắt A Mạch lóe lên một chút, lại hỏi: “Tình hình trong thành như thế nào?”
Ngụy Quân đáp: “Từ đầu tháng hai Khương Thành Dực liền dẫn theo đám
người Thạch tướng quân từ Túc Dương trở về, cũng không đề cập đến chuyện của Đường nhị đương gia. Sáu ngày trước, Thát tử đem Thạch tướng quân
cùng bộ hạ chém đầu thị chúng, thi thể bị treo trên cửa thành ba ngày
mới hạ xuống, được dân chúng trong thành trộm đưa ra khỏi thành an
táng.”
A Mạch nghe xong, trên vầng trán liền toát ra một tầng sương lạnh,
trầm mặc một lát mới khàn giọng nói: “Có tin tức của gia quyến Thạch
tướng quân hay không?”
Ngụy Quân đáp: “Nghe nói đều bị giam trong đại lao, nói là muốn áp giải đến Thượng Kinh.”
Tức Vinh Nương ở bên cạnh ngạc nhiên nói: “Không phải nói bọn Thạch
tướng quân không hề ở Túc Dương sao? Sao tất cả lại bị Khương Thành Dực
bắt trở về đây?”
A Mạch cân nhắc một chút liền hiểu được huyền cơ trong đó, cười lạnh
nói: “Lúc trước người chạy ra khỏi Dự Châu ngoại trừ một người là Đỗ Tái Hưng ra, chỉ sợ còn lại đều là giả, thật sự Thạch tướng quân luôn bị
giam giữ ở bên trong thành Dự Châu, cơ bản là không rời khỏi thành Dự
Châu!”
Tức Vinh Nương sững sờ một chút, nhất thời hiểu được từ đầu tới cuối
Túc Dương kia chỉ là cái bẫy mà thôi, nhịn không được mắng: “Thát tử
thật sự là ngoan độc giảo hoạt!”
Ngụy Quân còn nói thêm: “Bằng hữu của ta kia là người mua bán lương
thực, giao thiệp khá rộng, ta đã nhờ hắn để ý đi hỏi thăm tung tích của
Đường nhị đương gia. Hắn còn nói ở phía Tây thành có một cái tiểu viện
vắng lặng có thể để chúng ta trú tại đó, nếu chúng ta nói muốn đi vào
thành, hắn sẽ nghĩ cách sắp xếp một đội buôn tiện thể đem chúng ta vào
trong thành.”
A Mạch liếc mắt nhìn Lâm Mẫn Thận một cái, thấy hắn cụp mi suy nghĩ
không tỏ vẻ gì, liền gật đầu nói: “Có thể như vậy là tốt nhất, nhưng mà
mấy người chúng ta đi cùng nhau sẽ gây cho người khác để ý, không bằng
phân làm hai nhóm, chia ra vào thành.”
Hai người Ngụy Quân cùng Tức Vinh Nương nhìn nhau, nói: “Cũng tốt,
vậy mấy người bọn ta cùng đi theo đội buôn vào trong thành, trước tiên
đoàn người chúng ta trà trộn vào trong thành rồi tính toán tiếp.”
Thấy Ngụy Quân thông minh như thế, A Mạch không khỏi cười cười, lại
cùng hắn hẹn sẵn phương thức liên lạc sau khi vào thành, liền dẫn Lâm
Mẫn Thận cùng mọi người cáo từ nhà nông kia ra ngoài, hướng đi thẳng đến thành Dự Châu. Lâm Mẫn Thận theo sát sau lưng nàng, thấy nàng im lặng
đi thẳng về hướng cửa thành, cuối cùng không nhịn được, đuổi theo lên
trước vài bước, hỏi: “Ngươi tính nên làm như thế nào để vào thành?”
A Mạch lập tức thẳng người, đầu cũng không quay