
a sau Thường gia chẳng những có thái hậu
Thát Tử ủng hộ, ngay cả Trần Khởi cũng ngầm đồng ý, mà Lâm gia chúng ta
chẳng qua cũng chỉ vâng theo ý của Trưởng công chúa mà thôi.”
A Mạch nói tiếp: “Nhưng mà ngươi đừng quên sau này chủ nhân thật sự
của mình không phải là trưởng công chúa kia, nếu hắn vẫn cứ bị gạt tiếp
thì thôi, ngày sau một khi biết quân Giang Bắc hắn vất vả xây dựng gần
như bị hủy trong tay các ngươi…” A Mạch nói xong khẽ cười, không nói
thêm gì nữa.
Lâm Mẫn Thận nghe xong im lặng, lúc ấy cùng liên lạc với Thường gia
tuy là được trưởng công chúa gợi ý cho, nhưng có khả năng Thương Dịch
Chi thật sự chẳng hay biết gì. A Mạch thấy vẻ mặt Lâm Mẫn Thận như thế,
trong lòng có thể khẳng định Thương Dịch Chi cũng không hề biết trưởng
công chúa âm thầm điểu khiển việc nghị hòa, cười cười, nói: “Ta tặng
ngươi một lời khuyên chân thành, dù cho sau này Lâm gia ngươi có Hoàng
hậu, cũng chỉ cầu phú quý chớ có hỏi đến quyền thế.”
Lâm Mẫn Thận càng trầm mặc, lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Trong tòa nhà bên cạnh, Thôi Diễn cùng Thường Ngọc Thanh ngồi đối
diện cách nhau một cái bàn rượu, cũng cúi đầu im lặng một lúc lâu sau
mới đột nhiên hỏi: “Đại ca, ngươi nói xem nữ nhân Nam Man có phải đều
trên mặt một vẻ sau lưng một vẻ không?”
Thường Ngọc Thanh không biết tại sao Thôi Diễn đột nhiên hỏi những
lời này, trong lòng đột nhiên hiện lên thân ảnh của người nọ, hắn trố
mắt trong chốc lát mới nhìn về phía Thôi Diễn, thản nhiên hỏi: “Làm sao
vậy?”
Thôi Diễn do dự một chút, đáp: “Từ Tú Nhi lén trốn đi.”
Thường Ngọc Thanh khẽ nhíu mày: “Chính là tỳ nữ Thạch Đạt Xuân đưa cho ngươi kia? Ngươi còn giữ nàng ta ở lại bên người sao?”
Thôi Diễn gật đầu, ấp úng nói: “Sau khi Thạch Đạt Xuân bại lộ, cậu đã kêu ta đem nàng xử lý đi, ta không nỡ tàn nhẫn hạ quyết tâm, vốn định
lén đưa nàng đến Thượng Kinh, không nghĩ tới vậy mà nàng vẫn lén trốn
đi” Thôi Diễn giương mắt nhìn về phía Thường Ngọc Thanh, hỏi: “Đại ca,
thật sự nàng cũng là mật thám của quân Giang Bắc?”
Thường Ngọc Thanh nhất thời bị Thôi Diễn hỏi khó, suy nghĩ mới thản
nhiên nói: “Đúng hay không thì phải làm thế nào đây? Dù sao người cũng
đã đi rồi.”
Thôi Diễn ngẫm lại cũng quả đúng thế, đột nhiên cảm giác tình cảm của chính mình vướng mắc vào loại tình cảm nữ nhi này quá mức nhàm chán,
liền chuyển đề tài hỏi: “Đại ca, ngươi vừa trở về, ta lại phải theu cậu
xuát chinh đi bình định, chúng ta tụ họp chỉ sợ là lại không được mấy
ngày.”
Thường Ngọc Thanh nghe nói cả Chu Chí Nhẫn cũng phải xuất chinh,
trong lòng bất ngờ có chút ngạc nhiên, trước mắt thế cục Giang Bắc đã
dần dần ổn định, không cần phải để Chu Chí Nhẫn già như vậy rồi còn xuất hiện? Thường Ngọc Thanh hỏi: “Chu lão tướng quân muốn đi bình định ở
đâu?”
Thôi Diễn lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết rõ lắm, cậu chỉ rò rỉ ra
cho ta một chút chuyện, ai biết con thiêu thân Trần Khởi kia lại xảy ra
chuyện gì nữa!” Hắn ngừng một chút, nâng mắt nhìn Thường Ngọc Thanh, có
chút bí mật hỏi han: “Đại ca, ngươi cũng biết chuyện Đường Thiệu Nghĩa
bị Khương Thành Dực bắt?”
Thường Ngọc Thanh gật gật đầu, mặc dù hắn luôn ở bên ngoài dẹp yên,
nhưng mà tin tức chuyện Thạch Đạt Xuân chạy trốn huyên náo đến như vậy,
hơn nữa Khương Thành Dực đột nhiên binh bại ở Bình Nhiêu, liên hệ trước
sau tự nhiên đoán được Trần Khởi vốn định dùng Thạch Đạt Xuân làm mồi
câu dẫn dụ quân Giang Bắc mắc câu, không nghĩ tới cuối cùng tổn thất mấy vạn đại quân lại chỉ bắt được một tên Đường Thiệu Nghĩa trở về.
Thôi Diễn còn nói thêm: “Lúc ấy chúng ta chỉ nghe Trần Khởi kêu
Khương Thành Dực mang người trở về, ai ngờ sau khi Khương Thành Dực mang người trở về lại không thấy có động tĩnh gì, Đường Thiệu Nghĩa kia cũng không biết bị giam giữ ở nơi nào.”
Thường Ngọc Thanh nghe vậy khẽ cười: “Bắt được Đường Thiệu Nghĩa
không phải là dễ dàng, Trần Khởi đương nhiên muốn giữ bảo bối đó, hơn
nữa hắn giữ lại Đường Thiệu Nghĩa tất nhiên còn có nước cờ phía sau, cứ
chờ xem đi.”
“Khi đi có chín mươi hai người, mười bảy người trở về.” Tức Vinh
Nương lạnh giọng đáp, dừng lại, lại nhịn không được hỏi A Mạch đến cùng: “Mạch nguyên soái chuẩn bị bao giờ xuất binh? Đến lúc đó Thanh Phong
Trại của ta sẽ cùng xuất binh.”
A Mạch vẫn không đáp như trước, ngược lại lại hỏi: “Trong trại còn có bao nhiêu cao thủ giống như Ngụy giáo đầu?”
Tức Vinh Nương đáp: “Còn có hai ba người, lúc ấy bởi vì có việc nên
không ở trong trại, Đường đại ca lại vội vàng rời đi, nên không chờ bọn
họ.”
A Mạch nhẹ nhàng “Nha” lên một tiếng, không để cho Tức Vinh Nương mở
miệng lại nhanh chóng hỏi tiếp: “Những người chạy thoát từ trong quân
Bắc Mạc ra trong mười bảy người đó còn có mấy người dùng được?”
Tức Vinh Nương thấy A Mạch luôn tránh nói vào vấn đề chính, cố nén
tình cảm trong lòng không kiên nhẫn lại, đè nén tính tình đáp: “Ngoại
trừ bốn người trọng thương, còn lại đều dùng được.”
A Mạch lại khẽ gật đầu, sau một lúc lâu cũng không nói gì, không biết đang cân nhắc những gì.
Tức Vinh Nương không bình tĩnh đợi được nữa, lửa giận