
lại, chỉ thản nhiên đáp: “Đi vào từ cửa Nam.”
Lâm Mẫn Thận im lặng một hồi, lại hỏi: “Ta hỏi vào cửa thành như thế nào?”
A Mạch đáp: “Cưỡi ngựa đi vào.”
Hai người lại dọc theo đường lớn đi về phía trước một đoạn, mắt thấy
cửa thành ngay trước mặt, Lâm Mẫn Thận thúc ngựa tiến lên ngắn phía
trước ngựa A Mạch, hỏi tới cùng: “Ngươi liền khẳng định chúng ta có cách vào trong thành?”
A Mạch thản nhiên đáp: “Lâm gia các người cùng Bắc Mạc làm không ít
chuyện đầu mày cuối mắt, thế nào lại ngay cả cái thành Dự Châu cũng
không vào được?”
Lâm Mẫn Thận yên lặng nhìn A Mạch một lúc lâu, thở dài, cho tay vào
trong lòng rút ra một tấm lệnh bài ném đến cho A Mạch, bất đắc dĩ nói:
“Đây là lệnh bài có thể ra vào Thượng Kinh, đi qua cửa thành không cần
lên tiếng, chỉ cần hơi bày nó ra là được.”
A Mạch tiếp nhận lệnh bài, cười nhẹ lật xem một lần, lại chưa đem nó treo ở trên người, chỉ thuận tay cất vào trong lòng.
Cửa thành Dự Châu rất nhiều thủ binh, kiểm soát người đi đường so với trước đây cũng nghiêm ngặt hơn rất nhiều, nhưng mà dù vậy, A Mạch và
Lâm Mẫn Thận vẫn thoải mái đi qua cửa thành. Đợi đến khi qua cửa thành,
mới từ đường cái quẹo vào một ngõ tắt nhỏ, Lâm Mẫn Thận liền hướng về
phía A Mạch vươn tay ra: “Trả lại cho ta đi.”
A Mạch cười nhạo một tiếng, thẳng thắn đem lệnh bài kia ném lại cho
Lâm Mẫn Thận. Lâm Mẫn Thận bất giác có chút ngạc nhiên, hắn chỉ nghĩ A
Mạch sẽ giữ lại lệnh bài kia, không nghĩ tới cứ trả lại cho hắn như vậy.
A Mạch hỏi: “Trọ ở đâu?”
Lúc này Lâm Mẫn Thận mới phục hồi lại tinh thần, bất đắc dĩ nói:
“Cuối cùng ta cũng hiểu được vì cái gì ngươi lừa gạt để ta đi cùng ngươi đến đây, đi thôi, ta đi tìm chỗ trọ cho ngươi.”
Hai người đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Dự Châu, ước chừng đi đã đến nửa
canh giờ, mới tới được một cái viện ở phía sau một tòa nhà lớn, Lâm Mẫn
Thận chỉ vào cửa viện nhìn không chớp mắt, hướng A Mạch cười nói: “Ở tạm nơi này đi.”
A Mạch tiện thể liếc mắt qua cái cửa viện kia một cái, quay đầu lẳng
lặng nhìn tòa nhà đối diện ngây ra, nhìn trong chốc lát, đột nhiên nhẹ
nhàng nở một nụ cười.
Lâm Mẫn Thận ở bên nhìn thấy A Mạch đột nhiên bật cười, nhịn không được thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
A Mạch quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời, nói: “Chỗ này ta đã từng tới qua, bốn năm trước ta đã tới đây.”
Kia vẫn là Thịnh Nguyên năm thứ hai, chẳng qua nàng chỉ là một ngũ
trưởng nho nhỏ trong quân Giang Bắc, được Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh
phái đi Dự Châu, không nghĩ tới vừa mới vào thành liền gặp Thường Ngọc
Thanh, không những bị hắn nhận ra thân phận, còn bị hắn dùng tên bắn bị
thương… Khi đó cũng đã thấy tương lai mơ hồ sống chết khó lường, nhưng
chưa từng cảm thấy sợ hãi. Chẳng qua mấy năm ngắn ngủi trôi qua, chẳng
những thân phận nàng thay đổi, ngay cả tâm tình so với trước kia cũng
khác rất nhiều.
A Mạch không khỏi tự cười giễu cợt, giờ phút này nàng, lại cảm thấy sợ…
Lâm Mẫn Thận giật mình, thản nhiên cười nói: “Tòa nhà bên kia hiện
tại là nơi ở của Thường Ngọc Thanh, chuyện gì trước kia cũng đã là quá
khứ. Không phải có câu gọi là dưới đèn màu đen (*) sao? Đừng nhìn tòa
nhà của ta đây không lớn, thời điểm trước kia mua cũng tốn rất nhiều
tiền!”
(*): ý nói cái bóng ở phía dưới cây đèn màu đen, cũng như con
người ta tiếp xúc với những sự vật, sự việc xung quanh nhưng không hiểu
biết hết được.
Lâm Mẫn Thận vừa nói, vừa xuống ngựa tiến đến gõ cửa viện.
Một lát sau, cửa viện kia mở ra, một vị lão bộc ở bên trong nhô đầu ra, mắt nhìn Lâm Mẫn Thận cùng A Mạch, ồm ồm hỏi: “Làm sao?”
Lâm Mẫn Thận không đáp, chỉ cười hì hì nhìn về phía hắn, lão bộc kia
cẩn thận đánh giá Lâm Mẫn Thận một lát, lúc này mới nhận ra hắn, kinh hỉ nói: “Thiếu gia!”
Lâm Mẫn Thận hơi hơi gật đầu, hai con ngựa đều giao cho lão bộc kia,
còn mình dẫn A Mạch đi vào trong viện. Từ bên ngoài nhìn vào viện này
mặc dù rất tầm thường, nhưng đi vào bên trong cũng được sắp xếp làm mấy
khu. Lâm Mẫn Thận trực tiếp đưa A Mạch đi đến tận sân trong cùng, vừa đi vừa thấp giọng giải thích: “Tòa nhà này được mua hai năm trước khi cùng Bắc Mạc nghị hòa, ta một thân một mình tiến vào Thường gia thương thảo, gia phụ lo lắng, liền sai người mua một tòa nhà ở bên cạnh phủ của
Thường Ngọc Thanh, để đề phòng người ở Thường gia trở mặt ta cũng có chỗ ẩn náu an toàn.”
A Mạch không khỏi nghĩ đến mùa thu năm Thịnh Nguyên thứ ba chuyện ở
Thúy Sơn trước tiên gặp Lâm Mẫn Thận sau đó lại gặp Thường Ngọc Thanh.
Khi đó Thương Dịch Chi hình như cũng không biết Lâm gia cùng Thường gia
lén thông đồng để thúc đẩy hai nước nghị hòa. Bâo giờ nghe Lâm Mẫn Thận
nhắc tới chuyện này, trong lòng A Mạch khẽ động, quay đầu tựa tiếu phi
tiếu liếc mắt nhìn hắn, cố ý nói dò: “Hai nhà các ngươi lá gan thật
không nhỏ, khi đó quân Giang Bắc chúng ta đang cùng Thát tử chiến đấu
một sống một chết, các ngươi lại âm thầm làm việc như thế, nếu để cho
người biết được, sợ là thể nào cũng không tha cho các ngươi.”
Lâm Mẫn Thận dẫn A Mạch vào trong nhà, cười nói: “Chẳng qua chúng ta
chỉ thay người làm việc, phí