
ở. Cảnh sắc như vậy, luôn có thể làm say lòng người, làm cho người ta
quên mất mình đang ở thời loạn thế.
“Trước kia ta có một nguyện vọng chính là đi Giang Nam xem hoa cải dầu nở.” A Mạch đột nhiên thấp giọng thở dài, “Mẹ của ta nói Giang Nam có một nơi, mỗi khi đến mùa này sẽ đẹp giống như
một bức tranh, hoa cải vàng, hoa lê trắng, hoa hạnh hồng…” (Nhớ kỹ câu này nha, quan trọng lắm đó mọi người ^^)
Đường Thiệu Nghĩa ngồi ở bên mạn bắc khoang thuyền, nghe vậy liếc mắt nhìn A Mạch ngồi ngoài cửa sổ phía bên này, nói: “Này đã là gì, ngươi
còn chưa nhìn thấy ruộng hoa thật sự, đó mới là cánh đồng mênh mông bát
ngát đấy.”
“Thật sao?” A Mạch nghe xong rất mê mẩn, quay đầu lại nhìn một khoảng bờ sông vàng óng ánh đến thất thần.
Đường Thiệu Nghĩa không trả lời, chỉ im lặng nhìn A Mạch, thấy mặc dù nàng dán yết hầu giả lên, nhưng mà đường cong ở dưới cằm so với nam tử
nhẹ nhàng mượt mà hơn nhiều, hơn nữa da thịt mịn màng trơn nhẵn, ngũ
quan thanh tú đẹp đẽ lại đầy anh khí, A Mạch như vậy, tại sao hắn lại cứ luôn tưởng nàng là nam tử thật đây? Đường Thiệu Nghĩa tự cười giễu, là
ánh mắt của hắn quá tệ, hay là hắn quá tin tưởng A Mạch?
Đợi tới giờ Ngọ, A Mạch giúp Đường Thiệu Nghĩa ăn cơm, cầm bát đĩa đi rửa thì đã thấy Lâm Mẫn Thận đợi ở sau khoang thuyền, thấy A Mạch đến
liền nói: “Buổi tối thuyền có thể tới Bình Giang, từ nơi này ta có thể
rời thuyền, sau đó đi Nghi Thành gọi người tiếp ứng các ngươi.”
A Mạch nói: “Được, đi nhanh rồi về, xem tình hình hoàng thượng nơi đó thế nào, nếu như có khả năng hãy xin hắn lệnh cho thủy quân Phụ Bình
giả vờ đánh Thái Hưng, giảm bớt áp lực cho Thanh Châu.”
Tuy cuối năm ngoái Thương Dịch Chi đã xưng vương, nhưng mà Giang Nam
vẫn chưa dẹp yên, Tề Mẫn con thứ hai của Tề Cảnh vẫn còn ở Lĩnh Nam khởi binh cần vương (tận trung, xả thân vì triều đình), Thương Dịch Chi lưu lại Giang Bình trấn giữ Thịnh Đô, phái Thương Duy đưa đại quân
xuống phía nam dẹp loạn. Vùng Lĩnh Nam, cảnh tượng binh mã hai bên giao
chiến chắc rất náo nhiệt.
Lâm Mẫn Thận gật gật đầu, ý tứ khó hiểu nhìn A Mạch, do dự một lát,
vẫn hỏi: “Vì sao ngày ấy ngươi không giết Thường Ngọc Thanh? Nếu như Bắc Mạc không có viên mãnh tướng này, ngày nào đó khi giao chiến quân ta có thể giảm bớt không ít binh sĩ tử trận. Ngươi không chịu giết hắn, có
phải thật sự có ý gì với hắn hay không?”
A Mạch nghe vậy nhướng nhướng lông mày, liếc xéo Lâm Mẫn Thận hỏi:
“Ngươi hỏi ta vì sao lại không giết, bản thân ta cũng muốn hỏi ngươi vì
sao lại không động thủ đây?”
Lâm Mẫn Thận cười khan, đáp: “Có ngươi đang đứng ở đây, làm sao ta dám tự quyết định làm bậy?”
A Mạch cười giễu một tiếng, nói: “Ha! Thì ra chỉ có Lâm gia ngươi có
thể nể nang người khác được, lại không cho ta một đường lui hay sao?”
Lâm Mẫn Thận bị hỏi vặn lại không nói được gì, A Mạch vẫn chế giễu:
“Nói đến chúng ta cũng không có gì khác nhau, chỉ là vì tình nghĩa để
lại một đường, sau này cũng sẽ gặp lại thôi.”
Màn đêm buông xuống thuyền dừng lại ở bờ phía nam dòng sông ở Bình
Giang một chút, Lâm Mẫn Thận xuống thuyền, sau khi con thuyền bổ sung
lương thực vật tư xong cũng không qua đêm ở Bình Giang, suốt đêm đi về
phía hạ du. Mười hai tháng ba, thuyền đến Nghi Thành, trên bến tàu sớm
đã có người chờ đợi, đón đám người A Mạch xuống thuyền, bẩm: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong, hôm qua cũng phái người đi tới Thanh Châu, báo tin cho
bọn họ tiếp viện cho đại nhân.”
A Mạch gật gật đầu, thân thể Đường Thiệu Nghĩa đã khôi phục bảy tám
phần, mấy người dứt khoát bỏ xe không cần, cưỡi ngựa chạy thẳng tới
Thanh Châu. Chưa tới Thanh Châu, đã gặp Trương Sinh dẫn theo kỵ binh đến tiếp viện. Trương Sinh nhìn thấy A mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa đều bình an vô sự, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cuối cùng nguyên
soái cũng đã trở lại, mấy ngày nay luôn có lời đồn đại Nguyên soái cùng
Đường Tướng quân đều bị Trần Khởi thu phục, ngay cả bên Ký Châu cũng cho người đến hỏi thăm tin tức, Từ tiên sinh mất rất nhiều công sức mới đè
ép những lời đồn đại này xuống được!”
A Mạch nghe xong cười nói: “Lời đồn đại như vậy có thể truyền tới Thanh Châu, có phải đại quân Thát tử cũng ở không xa không?”
“Chu Chí Nhẫn dẫn theo năm vạn kỵ binh thát tử, mười bạn bộ binh, tới rất nhanh, mùng bảy tháng ba đã tới Vũ An, chia làm ba đường đem phá
hủy ba phía nam, tây, bắc Thanh Châu, chỉ để lại phía đông Thanh Châu,
lần này chúng ta phải dùng hết khả năng vượt hẻm núi Phi Long mới có thể tiến vào Thanh Châu.” Trương Sinh đi tới bên cạnh A Mạch báo cáo tình
hình Thanh Châu ngay lập tức, “Thám báo tìm hiểu được lần này trong quân thát tử mang rất nhiều lương thực, không thiếu vũ khí tấn công thành,
xem ra quyết tâm phải công phá Thanh Châu.”
A Mạch cười lạnh nói: “Hay cho một kế vi sư tất khuyết (*), chỉ sợ
chu chí nhẫn không tính toán đơn giản như vậy! Từ tiên sinh ở đó thấy
thế nào?”
(*): Kế trong binh pháp Tôn tử, ý nói khi vây quân địch phải lưu lại chỗ hổng
Trương Sinh đáp: “Từ tiên sinh nói chỉ bằng đội ngũ Thanh Châu hiện
tại thì phòng thủ không nổ