
i, nhưng nếu từ đại doanh ở Ký Châu điều phối
binh lực cứu viện, lại sợ bị Chu Chí Nhẫn vây thành Thanh Châu ở phía
trong tạo thành thế cờ chết.”
A Mạch gật gật đầu. Nhất định Chu Chí Nhẫn này muốn lấy bằng được hai châu Thanh, Ký, muốn dùng cách này mở ra một con đường khác về hướng
Giang Nam, sau đó nhân lúc quân chủ lực của Thương Dịch Chi đang dẹp
loạn ở Lĩnh Nam, cơ hội cho quân phương bắc xuôi xuống phía Giang Nam.
Nếu không một khi chờ Thương Dịch Chi dẹp xong loạn ở Lĩnh Nam, mang
toàn lực trở lại phía bắc, Bắc Mạc muốn xuôi xuống phía Nam sẽ gặp rất
nhiều khó khăn!
Như vậy, mục tiêu của Chu Chí Nhẫn không chỉ là chiếm cứ một thành
Thanh Châu mà thôi, chỉ có tiêu diệt toàn bộ quân Giang Bắc, hai châu
Thanh, Ký đều nắm trong tay, Chu Chí Nhẫn mới có thể giải quyết xong nỗi lo về sau vượt sông xuôi xuống phía nam.
Đường Thiệu Nghĩa đương nhiên cũng nghĩ tới điều này, suy nghĩ một lát hỏi Trương Sinh: “Kỵ binh ở Điện Tử Lương ra sao?”
Trương Sinh đáp: “Hai tháng nay luôn luôn khổ luyện, những tân binh
kia nỗ lực tập luyện cưỡi ngựa muốn được ra trận, nhưng mà nếu so với
kinh nghiệm phong phú của tinh kỵ thát tử còn kém rất nhiều.”
Đường Thiệu Nghĩa cùng A Mạch đều có chút thất vọng, nhưng mà đều
biết đây là tình hình thực tế, người Nam Hạ vốn không giỏi chiến đấu
trên ngựa, lúc Đường Thiệu Nghĩa ở núi Ô Lan dẫn theo đội kỵ binh là dựa vào thường xuyên đi tới thảo nguyên Tây Hồ tìm bộ lạc du mục luyện tập
chiến đấu, lúc này mới luyện được một đội kỵ binh có thể chống đỡ tương
đối so với tinh kỵ Bắc Mạc, mà Điện Tử Lương không thuận tiện như vậy,
mấy tháng ngắn ngủi làm sao có thể tạo ra một đội quân thần kỳ.
A Mạch liếc mắt nhìn Đường Thiệu Nghĩa một cái, lại hỏi Trương Sinh: “Bọn Tức đại đương gia có tới Thanh Châu?”
Trương Sinh đáp: “Hôm kia tới, chỉ là không ở lại, chỉ nói với Từ
tiên sinh hành trình đã qua ở Dự Châu, liền trở về Thanh Phong trại.”
A Mạch nghe xong liền nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, do dự một lúc
mới hỏi: “Đường tướng quân, ngươi đi cùng ta về Thanh Châu, hay là tới
Thanh Phong Trại trước?”
Vẻ mặt Đường Thiệu Nghĩa bình tĩnh, đáp: “Trước hết ta đi cùng ngươi
về Thanh Châu.” Lập tức liền phân phó Ngụy Quân quay về Thanh Phong Trại báo tin bình an, nói rằng trước tiên mình đi tới Thanh Châu một chuyến, sau đó quay về trong trại.
Ngụy Quân tuân mệnh thúc ngựa rời đi, Trương Sinh đột nhiên nhớ tới
một chuyện, nói: “Hai ngày trước có một nữ tử trẻ tuổi dẫn theo một đứa
trẻ tầm bốn năm tuổi tìm tới Thanh Châu, chỉ nói muốn tìm Nguyên soái,
lại sống chết không chịu nói mình là ai, Từ tiên sinh đành phải đem nàng ta tạm thời giữ lại ở phủ trong thành.”
A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa đều ngẩn ra, không hẹn mà cùng nhớ tới một người, cùng kêu lên:
“Từ Tú Nhi!”
“Từ cô nương!”
Hai người không nhịn được nhìn nhau, trên mặt A Mạch lại càng khó nén được vui vẻ, hỏi: “Đại ca, ngươi nói có phải Tú Nhi dẫn theo Tiểu Lưu
Minh đến hay không? Khi ta ở Dự Châu từng bảo Ngụy Quân đi thăm dò qua
trong đại lao, gia quyến Thạch tướng quân đều ở đó, nhưng không thấy Tú
Nhi cũng Tiểu Lưu Minh, phải chăng trước đó Thạch Tướng quân đã biết
được gì đó, đem Tú Nhi cùng Tiểu Lưu Minh âm thầm đưa ra ngoài.”
Đáy mắt Đường Thiệu Nghĩa lộ vẻ vui mừng, rồi lại sợ chẳng may nghĩ
sai, mình cùng A Mạch mừng hụt, vì thế liền nói: “Đợi đến Thanh Châu gặp người rồi nói sau.”
Khi đoàn người tới Thanh Châu đêm đã khuya, Từ Tĩnh dẫn theo người từ trong phủ ra đón, hỏi vài câu tình hình trên đường, đợi mọi người tản
đi, lúc này mới nói thầm với A Mạch: “Có người cứ một mực chờ ngươi.”
A Mạch “Uhm” một tiếng, cùng Đường Thiệu Nghĩa trước sau bước vào
trong phòng, quả nhiên thấy một nữ tử dung nhan tiều tụy, nắm tay một
đứa bé trai bốn năm tuổi đứng đợi ở trong phòng, chính xác là Từ Tú Nhi
từng cùng hai người bọn họ chạy ra khỏi thành Hán Bảo.
Lần này gặp lại, đã là cách nhau bốn năm, vóc người Từ Tú Nhi đã
trưởng thành, người cũng rất gầy, khuôn mặt lại càng tái nhợt tiều tụy,
đứng ở đó cẩn thận quan sát Đường Thiệu Nghĩa cùng A Mạch hồi lâu, lúc
này mới kéo đứa bé đi tới, nhẹ giọng nói: “Nguyên soái, Đường tướng
quân.” Nói xong lại bất ngờ quỳ xuống trước mặt hai người.
A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa đều kinh hãi, A Mạch lại vội vươn tay
ra đỡ Từ Tú Nhi, vội kêu lên: “Tú Nhi, ngươi làm cái gì vậy? Đứng lên
rồi hãy nói!”
Nhưng Từ Tú Nhi kiên quyết lắc lắc đầu: “Nguyên soái, xin người để
cho ta nói hết.” Nàng đem đứa bé luôn nấp ở sau lưng kéo lên phía trước, nói: “Đây là Lưu Minh, Tú Nhi phụng mệnh Thạch Tướng quân đưa nó đến
Thanh Châu, Tú Nhi may mắn không làm nhục mệnh, đem nó giao tận tay cho
Nguyên soái.”
Từ Tú Nhi nói đến đoạn sau giọng nói đã mang tiếng nấc nghẹn ngào,
trong đôi mắt lại càng chứa đầy nước mắt, cố nén mới không khóc thành
tiếng. A Mạch nhìn dung nhan nàng ta tiều tụy, biết là dọc đường đi chịu không ít khổ cực, vội đỡ nàng dậy, nhẹ lời an ủi: “Từ nay về sau mọi
chuyện đều tốt, có ta cùng Đường đại ca, tuyệt đối sẽ không để ngươi
tiếp tục chịu