
thấy Tú
Nhi cũng Tiểu Lưu Minh, phải chăng trước đó Thạch Tướng quân đã biết
được gì đó, đem Tú Nhi cùng Tiểu Lưu Minh âm thầm đưa ra ngoài.”
Đáy mắt Đường Thiệu Nghĩa lộ vẻ vui mừng, rồi lại sợ chẳng may nghĩ
sai, mình cùng A Mạch mừng hụt, vì thế liền nói: “Đợi đến Thanh Châu gặp người rồi nói sau.”
Khi đoàn người tới Thanh Châu đêm đã khuya, Từ Tĩnh dẫn theo người từ trong phủ ra đón, hỏi vài câu tình hình trên đường, đợi mọi người tản
đi, lúc này mới nói thầm với A Mạch: “Có người cứ một mực chờ ngươi.”
A Mạch “Uhm” một tiếng, cùng Đường Thiệu Nghĩa trước sau bước vào
trong phòng, quả nhiên thấy một nữ tử dung nhan tiều tụy, nắm tay một
đứa bé trai bốn năm tuổi đứng đợi ở trong phòng, chính xác là Từ Tú Nhi
từng cùng hai người bọn họ chạy ra khỏi thành Hán Bảo.
Lần này gặp lại, đã là cách nhau bốn năm, vóc người Từ Tú Nhi đã
trưởng thành, người cũng rất gầy, khuôn mặt lại càng tái nhợt tiều tụy,
đứng ở đó cẩn thận quan sát Đường Thiệu Nghĩa cùng A Mạch hồi lâu, lúc
này mới kéo đứa bé đi tới, nhẹ giọng nói: “Nguyên soái, Đường tướng
quân.” Nói xong lại bất ngờ quỳ xuống trước mặt hai người.
A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa đều kinh hãi, A Mạch lại vội vươn tay
ra đỡ Từ Tú Nhi, vội kêu lên: “Tú Nhi, ngươi làm cái gì vậy? Đứng lên
rồi hãy nói!”
Nhưng Từ Tú Nhi kiên quyết lắc lắc đầu: “Nguyên soái, xin người để
cho ta nói hết.” Nàng đem đứa bé luôn nấp ở sau lưng kéo lên phía trước, nói: “Đây là Lưu Minh, Tú Nhi phụng mệnh Thạch Tướng quân đưa nó đến
Thanh Châu, Tú Nhi may mắn không làm nhục mệnh, đem nó giao tận tay cho
Nguyên soái.”
Từ Tú Nhi nói đến đoạn sau giọng nói đã mang tiếng nấc nghẹn ngào,
trong đôi mắt lại càng chứa đầy nước mắt, cố nén mới không khóc thành
tiếng. A Mạch nhìn dung nhan nàng ta tiều tụy, biết là dọc đường đi chịu không ít khổ cực, vội đỡ nàng dậy, nhẹ lời an ủi: “Từ nay về sau mọi
chuyện đều tốt, có ta cùng Đường đại ca, tuyệt đối sẽ không để ngươi
tiếp tục chịu ủy khuất nữa.”
Đường Thiệu Nghĩa lại ngồi xổm xuống kéo đứa bé lại nhìn kỹ, cho dù
tính tình hắn có vững vàng thế nào vành mắt cũng không khỏi ửng đỏ. Lúc
hắn mang đứa bé này ra khỏi thành Hán Bảo thì đứa bé này cũng lắm chỉ
tám chín tháng tuổi, Lưu phu nhân giao vào trong lòng hắn, hướng về phía hắn dập đầu lia lịa, đến mức viên gạch trên sàn nhà đều có vết máu, chỉ xin hắn bảo vệ giọt máu cuối cùng của Lưu Cạnh tướng quân, mà những năm gần đây hắn chỉ lo chinh chiến, lại thiếu chút nữa phụ lòng nhờ vả của
Lưu phu nhân.
Bộ dạng đứa bé này khóe mạnh kháu khỉnh, thật là đáng yêu, trợn tròng mắt lên nhìn Đường Thiệu Nghĩa, lại nhìn A Mạch bên cạnh, đội nhiên chỉ vào A Mạch hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Hắn là Mạch nguyên soái, ngươi có
phải chính là Đường Thiệu Nghĩa hay không?”
Đường Thiệu Nghĩa mím chặt môi dùng sức gật gật đầu, khàn giọng nói: “Chính là ta, ngươi biết ta ư?”
Tiểu Lưu Minh dùng giọng nói đặc trưng non nớt của trẻ con: “Tú Nhi
cô cô từng nói, nếu trên đường đi nàng có chết, bảo ta một mình đi về
phía tây, gặp binh lính mặc quần áo màu đen liền nhanh chóng ẩn núp, gặp binh lính mặc quần áo màu xanh liền có thể đi ra, sau đó nói Ta muốn
tìm Mạch nguyên soái cùng Đường Thiệu Nghĩa.”
Đường Thiệu Nghĩa nghe xong trong lòng đau xót, dùng sức ôm lấy Tiểu
Lưu Minh, một lúc sau mới đứng dậy ôm quyền hướng về phía Từ Tú Nhi: “Từ cô nương, đa tạ ngươi đã đưa tiểu công tử tới Thanh Châu, đại ân đại
đức Đường Thiệu Nghĩa suốt đời không quên.” Nói xong, hất vạt áo lên
liền hướng về phía Từ Tú Nhi quỳ xuống.
Từ Tú Nhi giật mình cả kinh, vội xông lên phía trước đỡ Đường Thiệu
Nghĩa, kêu lên: “Đường tướng quân, ngài mau đứng lên! Ngày làm vậy ta
tổn thọ mất!”
Đường Thiệu Nghĩa lại khăng khăng dập đầu ba cái mới đứng dậy, lại
đem Tiểu Lưu Minh bế lên khỏi mặt đất. A Mạch thấy vậy lộ vẻ xúc động,
lại nhìn Từ Tú Nhi cúi đầu gạt lệ, không khỏi khuyên nhủ: “Ngươi nhìn
bốn người chúng ta, cần gì phải như vậy, khó khăn lăm mới gặp lại sau
đại nạn, đều nên vui vẻ mới đúng!”
Từ Tĩnh im lặng từ đầu tới giờ cũng đã hiểu rõ Từ Tú Nhi có quan hệ
với A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa, cười nói: “Thật sự là một chuyện đáng vui mừng.”
Thời gian đã muộn, Tiểu Lưu Minh đã gục trên vai Đường Thiệu Nghĩa
ngủ gật, Từ Tú Nhi thấy thế liền ôm nó từ trên người Đường Thiệu Nghĩa
xuống, khẽ nói: “Ta đưa nó về phòng ngủ.”
Thân vệ bị hỏi tới nhất thời ngẩn ra, trả lời theo bản năng: “Đánh đuổi Thát tử, giành lại giang sơn.”
A Mạch dừng bước, quay người lại nhìn thân vệ này: “Nhưng nếu giang sơn này không có dân chúng, giành lại có ích lợi gì?”
Thân vệ bị hỏi thế cả người đờ ra, trong chốc lát nghĩ mãi không hiểu vì sao giành lại giang sơn thì lại không có dân chúng. A Mạch không
nhịn được nhếch khóe miệng, chính nàng còn nghĩ mãi cũng không rõ giữ
lấy giang sơn quan trọng hay giữ lấy dân chúng quan trọng, làm sao người khác có thể có câu trả lời!
Đi vòng một vòng đã trở lại cửa phủ, lại thấy Đường Thiệu Nghĩa vội
vã từ trong phủ đi ra. A Mạch nhìn thấy mặt anh ta có vẻ lo lắng, không
khỏi đón lại,