
con thuyền bổ sung
lương thực vật tư xong cũng không qua đêm ở Bình Giang, suốt đêm đi về
phía hạ du. Mười hai tháng ba, thuyền đến Nghi Thành, trên bến tàu sớm
đã có người chờ đợi, đón đám người A Mạch xuống thuyền, bẩm: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong, hôm qua cũng phái người đi tới Thanh Châu, báo tin cho
bọn họ tiếp viện cho đại nhân.”
A Mạch gật gật đầu, thân thể Đường Thiệu Nghĩa đã khôi phục bảy tám
phần, mấy người dứt khoát bỏ xe không cần, cưỡi ngựa chạy thẳng tới
Thanh Châu. Chưa tới Thanh Châu, đã gặp Trương Sinh dẫn theo kỵ binh đến tiếp viện. Trương Sinh nhìn thấy A mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa đều bình an vô sự, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cuối cùng nguyên
soái cũng đã trở lại, mấy ngày nay luôn có lời đồn đại Nguyên soái cùng
Đường Tướng quân đều bị Trần Khởi thu phục, ngay cả bên Ký Châu cũng cho người đến hỏi thăm tin tức, Từ tiên sinh mất rất nhiều công sức mới đè
ép những lời đồn đại này xuống được!”
A Mạch nghe xong cười nói: “Lời đồn đại như vậy có thể truyền tới Thanh Châu, có phải đại quân Thát tử cũng ở không xa không?”
“Chu Chí Nhẫn dẫn theo năm vạn kỵ binh thát tử, mười bạn bộ binh, tới rất nhanh, mùng bảy tháng ba đã tới Vũ An, chia làm ba đường đem phá
hủy ba phía nam, tây, bắc Thanh Châu, chỉ để lại phía đông Thanh Châu,
lần này chúng ta phải dùng hết khả năng vượt hẻm núi Phi Long mới có thể tiến vào Thanh Châu.” Trương Sinh đi tới bên cạnh A Mạch báo cáo tình
hình Thanh Châu ngay lập tức, “Thám báo tìm hiểu được lần này trong quân thát tử mang rất nhiều lương thực, không thiếu vũ khí tấn công thành,
xem ra quyết tâm phải công phá Thanh Châu.”
A Mạch cười lạnh nói: “Hay cho một kế vi sư tất khuyết (*), chỉ sợ
chu chí nhẫn không tính toán đơn giản như vậy! Từ tiên sinh ở đó thấy
thế nào?”
(*): Kế trong binh pháp Tôn tử, ý nói khi vây quân địch phải lưu lại chỗ hổng
Trương Sinh đáp: “Từ tiên sinh nói chỉ bằng đội ngũ Thanh Châu hiện
tại thì phòng thủ không nổi, nhưng nếu từ đại doanh ở Ký Châu điều phối
binh lực cứu viện, lại sợ bị Chu Chí Nhẫn vây thành Thanh Châu ở phía
trong tạo thành thế cờ chết.”
A Mạch gật gật đầu. Nhất định Chu Chí Nhẫn này muốn lấy bằng được hai châu Thanh, Ký, muốn dùng cách này mở ra một con đường khác về hướng
Giang Nam, sau đó nhân lúc quân chủ lực của Thương Dịch Chi đang dẹp
loạn ở Lĩnh Nam, cơ hội cho quân phương bắc xuôi xuống phía Giang Nam.
Nếu không một khi chờ Thương Dịch Chi dẹp xong loạn ở Lĩnh Nam, mang
toàn lực trở lại phía bắc, Bắc Mạc muốn xuôi xuống phía Nam sẽ gặp rất
nhiều khó khăn!
Như vậy, mục tiêu của Chu Chí Nhẫn không chỉ là chiếm cứ một thành
Thanh Châu mà thôi, chỉ có tiêu diệt toàn bộ quân Giang Bắc, hai châu
Thanh, Ký đều nắm trong tay, Chu Chí Nhẫn mới có thể giải quyết xong nỗi lo về sau vượt sông xuôi xuống phía nam.
Đường Thiệu Nghĩa đương nhiên cũng nghĩ tới điều này, suy nghĩ một lát hỏi Trương Sinh: “Kỵ binh ở Điện Tử Lương ra sao?”
Trương Sinh đáp: “Hai tháng nay luôn luôn khổ luyện, những tân binh
kia nỗ lực tập luyện cưỡi ngựa muốn được ra trận, nhưng mà nếu so với
kinh nghiệm phong phú của tinh kỵ thát tử còn kém rất nhiều.”
Đường Thiệu Nghĩa cùng A Mạch đều có chút thất vọng, nhưng mà đều
biết đây là tình hình thực tế, người Nam Hạ vốn không giỏi chiến đấu
trên ngựa, lúc Đường Thiệu Nghĩa ở núi Ô Lan dẫn theo đội kỵ binh là dựa vào thường xuyên đi tới thảo nguyên Tây Hồ tìm bộ lạc du mục luyện tập
chiến đấu, lúc này mới luyện được một đội kỵ binh có thể chống đỡ tương
đối so với tinh kỵ Bắc Mạc, mà Điện Tử Lương không thuận tiện như vậy,
mấy tháng ngắn ngủi làm sao có thể tạo ra một đội quân thần kỳ.
A Mạch liếc mắt nhìn Đường Thiệu Nghĩa một cái, lại hỏi Trương Sinh: “Bọn Tức đại đương gia có tới Thanh Châu?”
Trương Sinh đáp: “Hôm kia tới, chỉ là không ở lại, chỉ nói với Từ
tiên sinh hành trình đã qua ở Dự Châu, liền trở về Thanh Phong trại.”
A Mạch nghe xong liền nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, do dự một lúc
mới hỏi: “Đường tướng quân, ngươi đi cùng ta về Thanh Châu, hay là tới
Thanh Phong Trại trước?”
Vẻ mặt Đường Thiệu Nghĩa bình tĩnh, đáp: “Trước hết ta đi cùng ngươi
về Thanh Châu.” Lập tức liền phân phó Ngụy Quân quay về Thanh Phong Trại báo tin bình an, nói rằng trước tiên mình đi tới Thanh Châu một chuyến, sau đó quay về trong trại.
Ngụy Quân tuân mệnh thúc ngựa rời đi, Trương Sinh đột nhiên nhớ tới
một chuyện, nói: “Hai ngày trước có một nữ tử trẻ tuổi dẫn theo một đứa
trẻ tầm bốn năm tuổi tìm tới Thanh Châu, chỉ nói muốn tìm Nguyên soái,
lại sống chết không chịu nói mình là ai, Từ tiên sinh đành phải đem nàng ta tạm thời giữ lại ở phủ trong thành.”
A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa đều ngẩn ra, không hẹn mà cùng nhớ tới một người, cùng kêu lên:
“Từ Tú Nhi!”
“Từ cô nương!”
Hai người không nhịn được nhìn nhau, trên mặt A Mạch lại càng khó nén được vui vẻ, hỏi: “Đại ca, ngươi nói có phải Tú Nhi dẫn theo Tiểu Lưu
Minh đến hay không? Khi ta ở Dự Châu từng bảo Ngụy Quân đi thăm dò qua
trong đại lao, gia quyến Thạch tướng quân đều ở đó, nhưng không