
t,
đại tổn thương đến nguyên khí, tương lai sẽ có một khoảng thời gian rất
dài không có biện pháp cưỡng đoạt tranh thắng thua ở trên giang hồ. Nói
cách khác, bọn họ tạm thời không có năng lực tìm người khác gây phiền
toái.
“Nghiễn Tâm?”
Mặc Nghiễn Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, nhưng bộ dáng lại tựa hồ như chờ đợi
điều gì, Mộ Dung Vũ Đoạn lại ngược lại không nhìn nàng, vẫn còn đang suy nghĩ nhìn phía trước.
“Ta vẫn không thích giết người, nhưng mà…”
Hắn khẽ liếc mắt lên.
“Ta lại thật cao hứng giết chết bọn súc sinh vô nhân tính của Bụi Tư Bang,
cho dù làm như vậy cũng không kịp vãn hồi lại những gì bọn chúng gây ra, còn có những mạng người bị bọn hắn giết trước đây! Nhưng lại có thể bảo đảm, sau này bọn họ rốt cục không thể giết hại thêm một sinh mệnh nào
nữa!”
Mặc Nghiễn Tâm từ từ hạ mắt xuống, tiếp tục nghe Mộ Dung Vũ Đoạn nói phảng phất giống như lời thề. “Ta nghĩ, về sau ta sẽ không lại tùy tiện buông tha cho những kẻ bại hoại, nên cho họ cơ hội, ta sẽ cho! Nhưng nếu không có tư cách có được bất kỳ cơ hội nào nữa, ta sẽ không
mềm lòng xuống tay!”
Đôi môi lặng lẽ xẹt qua một chút giống như ý cười, Mặc Nghiễn Tâm lại nhắm mắt, an tâm tiếp tục giấc mộng của nàng!
Hiện tại bọn họ có thể về nhà rồi, bởi vì phu quân của nàng rốt cục đã học được sự việc mà đại ca hy vọng hắn có thể học được:
Lấy ác đánh ác, lấy sát đối sát!!! Trên đường từ biên
ngoại trở về Kim Lăng, càng nhiều người hướng đến hắn cầu xin giúp đỡ,
nhưng Mộ Dung Vũ Đoạn không hề cảm thấy hoang mang, hắn không có thời
gian để suy nghĩ đến điều này, hắn chỉ lo lắng đến việc làm sao để hết
sức đi trợ giúp cho người cần giúp, để tránh lại tạo nên sự ăn năn như
trong chuyện ở Vụ Linh Bảo, bởi vậy họ thủy chung không có biện pháp dựa theo dự tính nhanh chóng trở về Kim Lăng được. Một đường vừa đi vừa
giúp đỡ, đến khi Mặc Nghiễn Tâm đã mang thai được hơn sáu tháng thì bọn
họ rốt cục vào đông chí cũng có thể về tới Kim Lăng, lại còn bị cảnh
tượng ở trước cửa nhà làm cho kinh ngạc.
“Đây là… Đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Vũ Đoạn giật mình lẩm bẩm nói.
Cửa lớn bên ngoài Mộ Dung Phủ chật ních giống như không có chỗ chen vào
toàn là xe ngựa, còn có người vừa mới thấy bọn họ đến liền gọi bọn họ đi ra phía sau để xếp hàng mới được vào!
“Xếp hàng?” Mộ Dung Vũ Đoạn không biết nên khóc hay nên cười lẩm bẩm nói.
“Khi nào thì về nhà mà còn phải xếp hàng vậy?” Mặc Nghiễn Tâm lại phảng phất như không hề có cảm giác gì tiếp tục dựa vào trong lòng hắn ngủ, Mộ
Dung Vũ Đoạn hơi suy nghĩ một chút, sau đó xả cương ngựa phi về hướng
cửa sau, im lặng nhập phủ từ cửa sau, đem ngựa giao cho nô bộc đi ngang
qua, sau đó đem Mặc Nghiễn Tâm ôm trở về phòng để nàng có thể an ổn ngủ, lại một mình đi đến đại sảnh, muốn đến đó nhìn thử xem chuyện gì đã xảy ra. Bất quá, mới đi được nửa đường thì hắn đã đụng phải mẫu thân.
“Vũ nhi, con rốt cục đã trở lại, nhưng mà…” Đang định đi về phía phòng
khách Đỗ Cầm Nương giật mình chuyển hướng sang hắn “Tại sao không ai báo cho ta biết?”
“Con đi vào từ cửa sau!” Mộ Dung Vũ Đoạn bất đắc dĩ giải thích. “Nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Cửa sau?” Đỗ Cầm Nương bật cười, chợt hướng về phía cửa trước nhìn một
chút, cười vui vẻ biến thành cười khổ. “Cũng không biết tại sao, không
lâu sau từ khi con xuất môn, liên tục không ngừng có người đến cửa tặng
lễ, tạo quan hệ, xin giúp đỡ, đặc biệt nhất là hai tháng qua phòng khách nhà chúng ta cơ hồ như không lúc nào không có khách đến, ta với cha con đều không rõ tại sao lại như thế, nhưng cũng không thể đem người ta
đuổi ra khỏi cửa được!”
“Còn con thì lại khác, Chuyện của đại ca
phân công con làm đã sớm làm xong xuôi, nhưng lại không ngừng có người
hướng con xin giúp đỡ, gặp người ta đang gặp nạn, con không thể làm như
không thấy, không thể không ra tay giúp đỡ, thế nên mới chậm trễ trở về
Kim Lăng như vậy!” Mộ Dung Vũ Đoạn nhíu mày suy nghĩ “Thật không hiểu
tại sao lại như vậy?”
“Kỳ thực những điều này đều là việc nhỏ,
phiền toái là…” Đôi mắt Đỗ Cầm Nương chuyển hướng nhìn về phía phòng
khách kia, sau đó thở dài.
“Toàn bộ gia đình bá mẫu con lại tới nữa…”
Hai mắt Mộ Dung Vũ Đoạn kinh ngạc lặng lẽ nói “Bọn họ lại tới để làm gì?”
“Bọn họ…” Đỗ Cầm Nương lắc đầu thở dài “Tự con đi đến đó hỏi đi!”
“Tốt, con sẽ đi…”
“Này này…” Đỗ Cầm Nương ngóng ra phía sau hắn xem xét “Con dâu bảo bối của mẹ đâu?”
Con dâu bảo bối?
Mộ Dung Vũ Đoạn nhịn không được khóe miệng cong lên “Nghiễn Tâm nàng lại
có mang rồi, dọc đường đi về đều ngủ, nên con đưa nàng về phòng ngủ cho
ngon rồi!”
“Tiểu Tâm lại có thai sao?” Đỗ Cầm Nương kinh hỉ xoay người bỏ chạy “Ta đi xem nó đã!”
Mộ Dung Vũ Đoạn thực sự vì vợ được cha mẹ yêu thương mà cảm thấy cao hứng, nhưng vừa bước về hướng phòng khách thì trong lòng hắn không khỏi cảm
thấy khó xử phiền phức.
Một nhà bá mẫu lại chạy đến tìm bọn họ, tám phần mục đích chỉ có duy nhất một: Xin giúp đỡ.
Nhưng mà, có thể giúp sao?
“Vũ Đoạn, rốt cục cháu đã trở lại!” Vừa thấy cháu, Mộ Dung đại phu nhân
m