
: "Điền Mật Nhi cũng tới đây rồi,
cũng không phải dễ mời, cùng học chung trường một năm, lại còn là bạn
tốt của Tiểu Dương nhưng lại chưa từng gặp mặt chúng ta lần nào."
Lời nói này có phần hơi quá rồi, mọi người đều là bạn của Lý Kiều Dương,
cần gì phải gặp mặt chứ, ngày đó đám học sinh kia sợ bọn họ, nhưng Điền
Mật Nhi lại chỉ cảm thấy bọn họ không cùng một thế giới với mình mà
thôi.
Dĩ nhiên Lý Kiều Dương cũng biết ai thân ai sơ nên liền
trực tiếp nói thẳng: "Đồ âm dương quái khí nhà cậu, đừng có mang bộ mặt
chuyên đối phó với người khác ra đây, cho ai nhìn chứ hả. Không hoan
nghênh sao? Không hoan nghênh thì bọn tôi sẽ đi!"
Lời này của cô
là nửa thật nửa giả, để cho người ta cảm thấy trên mặt thay đổi không
ngừng, Thẩm Quyền Huy liền xì một cái rồi đáp: "Tính của Tiểu Dương vẫn
luôn háo thắng như vậy, luôn bao che như vậy. Được! Biết đây là người
nhà của cậu rồi, mình cũng chỉ bực tức một tí thôi, ban đầu cũng vì yêu
say đắm Điền giai nhân của chúng ta nhưng một chút cơ hội cũng không có. Vốn muốn dựa vào mối quan hệ này của cậu, ai ngờ cậu lại không nhờ vả
được gì, có phải cậu đã sớm chọn trúng anh trai nhà người ta rồi, nên
liền bắt đầu chăm sóc cho cô em chồng của người ta đúng không?" Lý Kiều Dương liền cười mắng bọn họ đúng miệng chó không mọc được ngà voi, sau đó sắp xếp cho Điền Mật Nhi ngồi xuống rồi đưa cho cô một đĩa hoa
quả, bọn họ hiếm có khi được tụ tập lại một chỗ nên cũng không thiếu đề
tài để tán gẫu. Vốn là người ăn theo, cũng không phải là nhân vật chính, nên Điền Mật Nhi cam tâm làm nền cũng không có gì tiếc nuối cả.
"Vẫn khỏe chứ? Nghe nói cô kết hôn rồi hả ? Lấy chồng làm quân nhân đúng
không?!" Điền Mật Nhi đang ăn dâu tây liền bị thấy kinh ngạc, nếu không nói chuyện thì thật đúng là không chú ý ở trong góc vẫn còn có một
người nữa. Ánh sáng trong phòng cũng mờ mờ ảo ảo, Điền Mật Nhi cẩn thận
nhìn người nọ vài lần, cũng cảm giác có chút quen mắt. Nhưng hai người
khẳng định là không quen biết nhau, bằng không dựa vào trí nhớ siêu nhân của cô sẽ không nghĩ không ra đó là ai. Nhưng người này là ai chứ, sao
lại nói chuyện ái muội như vậy, giống như ngày xưa đã từng thân thiết
vậy.
Bên cạnh có người cười phá lên, chính là Hồ Cương, cậu
ta đi đến đặt mông ngồi vào bên cạnh người kia, có chút vui sướng khi
người gặp họa: "Đã nói Điền giai nhân ngay từ đầu không biết cậu là thần thánh phương nào mà, lại còn ra vẻ như mình là tình cũ của người ta
vậy."
Rồi cậu ta lại quay đầu nói với Điền Mật Nhi: "Người này là Cổ Kim Bằng!"
Cổ Kim Bằng? ? Điền Mật Nhi suy nghĩ một chút, liền giật mình, là cậu ta!
Nhớ ngày đó cũng là đàn anh phách lối trong trường học, nghe nói tỉnh
thành này thế lực nằm trong tay của cha cậu ta, năm đó cậu ta còn trẻ mà cũng không kém hơn là bao, ở trong sân trường cũng liền xưng vương xưng bá . Bất quá cũng chỉ là nghe đồn mà thôi, chưa được chứng kiến bao
giờ, không hiểu thế nào mà hôm nay lại nói như vậy, hai người cũng không xuất hiện cùng lúc chứ. Nhìn ánh mắt của cậu ta âm hiểm tàn bạo, cũng
không phải là người dễ chọc.
"Năm đó có bao nhiêu người đặt
chủ ý lên cô, nếu không là Tiểu Dương bảo hộ nghiêm ngặt thì không chừng đã xảy ra chuyện rồi. Ai ngờ được người luôn không phục ai như Lý Kiều
Dương lại bị cô khuất phục chứ, lúc trước Đại Bằng mở lời muốn theo đuổi cô, Tiểu Dương liền đi tìm chúng tôi để cùng nhau tạo áp lực cho cậu
ta, nếu không thì làm sao ngăn cản được." Thẩm Quyền Huy ở một bên đem
ngọn nguồn sự tình nói rõ, Điền Mật Nhi và Lý Kiều Dương liền đưa mắt
nhìn nhau, không thèm khách sáo với đám người kia nữa. Hai người bọn họ
không cần nói, cũng không chỉ trên vài sự kiện, mà là ở trong lòng của
bọn họ luôn coi nhau là bạn.
Cổ Kim Bằng lười biếng từ trong góc ngồi ra bên ngoài, cùng mấy tên đại gia hỏa kia ngồi trên sofa, híp mắt hút thuốc, có phần hơi tùy tiện. Nhưng lại có chút cảm giác tà mị,
bất quá Điền Mật Nhi đời này cũng không phải là người giỏi ăn nói, chỉ
lo cho thân mình còn không kịp đối người nào cũng đều kính nhi viễn
chi(*) như vậy.
(*): Thành ngữ "kính nhi viễn chi" : Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một
đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với
đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm
khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
"Lúc ấy thì biết cái gì chứ, muốn cho các cậu tí mặt mũi mà thôi, nói đến
tình nghĩa anh em, không nghĩ tới nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng không
còn cái cảm giác như trước nữa." Ánh mắt của cậu ta đều đặt lên người
của Điền Mật Nhi, giống như muốn hút hồn cô vào trong đó vậy, Điền Mật
Nhi liền cười gượng hai tiếng, làm bộ nghe không hiểu.
Lý
Kiều Dương chưa bao giờ là chịu người khác chi phối, cho tới bây giờ chỉ có cô chuyên đi gây sự với người khác mà thôi, trước kia cô không đối
phó với Cổ Kim Bằng nhưng hiện tại lại trêu chọc Điền Mật Nhi như vậy.
Đừng nói đến quan hệ của hai người, chỉ cần hôm nay Điền Mật Nhi do cô
đưa đến nếu gặp phải sự cố gì thì chính cô cũng không qua đ