XtGem Forum catalog
Anh Lính Là Người Chồng Tốt!

Anh Lính Là Người Chồng Tốt!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328513

Bình chọn: 9.00/10/851 lượt.

êm ông cụ vài đôi giày để phòng bị, tiện thể làm thêm cho các ông cụ kia mỗi người một đôi.

Chỉ là mỗi ngày muốn rỗi rãnh cũng không được, ngày ngày phải khâu đáy

giày bằng chỉ gai đến cuối cùng tay bị sưng vù lên.

Người trong

nhà vừa nhìn, cũng vội vàng khuyên cô tạm nghỉ đã, làm được bao nhiêu

hay đến đấy. Nhưng Điền Mật Nhi không muốn làm cho những lão anh hùng

này thất vọng, liền ở sau lưng mọi người vụng trộm làm, cuối cùng trước

khi trở nhà cũng làm xong.

Lúc gần đi ông cụ nói với hai vợ chồng con trai thứ rằng: "Cô gái này là người tốt, anh chị phải đối đãi cho

tốt, đừng bạc đãi, nếu không tôi sẽ tìm anh chị tính sổ! Hiện tại người

giống như nó vừa có nghị lực lại còn hiếu thuận không nhiều lắm, cưới

cháu dâu này rất đúng, tôi cũng nhớ công này của anh chị! Ha ha!"

Hoàn toàn bất đồng với kiếp trước, Điền Mật Nhi cũng cảm thấy vui mừng, cái

gì gọi là gái có công thì chồng chẳng phụ cô hiện tại mới chính thức cảm nhận được. Nhìn những người mà mình quan tâm, người mà mình thương yêu

hạnh phúc thì cũng chính là hạnh phúc lớn nhất của mình! Lúc gần đi lại cùng

Điền Dã gặp mặt một lần, đến thăm trường học của bọn họ, có cảm giác

thật hâm mộ. Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cô lại càng muốn đuổi theo

bước chân của chồng mình hơn, khi anh quay đầu là có thể nhìn thấy cô ở

đó rồi.

Ngày ngày trôi qua vô cùng thư thái, con người của Điền

Mật Nhi cũng càng ngày càng trở nên ôn hòa, vốn đã có diện mạo xuất

chúng hiện tại lại càng thêm dịu dàng động lòng người. Cộng thêm học

hành giỏi giang, tâm tính hiền hòa, quan hệ giao tế ở trường học và

Triệu gia danh tiếng đạt được cũng rất tốt. Trong suy nghĩ của học sinh ở trường tương đối sục sôi gọi cô bằng các danh hiệu rất kêu nào là: ‘

Điền mỹ nhân ’, “ Mỹ nhân Tam Trung”, dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng

riêng. . . . Điền Mật Nhi sau khi biết được liền cảm thấy rất buồn nôn.

Thời gian thi tốt nghiệp trung học cũng bắt đầu được đếm ngược rồi, đời

trước Điền Mật Nhi chưa từng tham gia, vẫn nghe nói là nó như thế nào ra làm sao, hiện tại đang ở trong tình thế như vậy mới cảm nhận được rõ

ràng. Mặc kệ đầu óc có thông minh như thế nào, chỉ cần dính vào chuyện

thi tốt nghiệp trung học thì dù cho có thêm mười cái đầu nữa cũng không

đủ dùng. Mỗi ngày đều là mài lưng học thuộc công thức, miệt mài làm bài

tập nhưng vẫn làm không hết, trong óc toàn là kiến thức, còn sót lại chỉ là bản năng mà thôi.

Lý Kiều Dương kêu la là mình bị lừa, sớm

biết vậy đã không làm trò ngoan thì bây giờ đã có thể liều mạng phủi tay chạy đi chơi rồi. Điền Mật Nhi cũng không biết nói thế nào liền ngu ngơ cười cười, im lặng nghĩ trong lòng! ~ đi chơi? ? Rốt cuộc là đã nhặt

được cái đồ gì tốt đây??? !

Đêm trước khi thi, trường học cho

nghỉ một ngày để học sinh có thể nghỉ ngơi thật tốt, dùng trạng thái

tinh thần tốt nhất để khi thi đạt thành tích tốt nhất. Bất ngờ được nghỉ học, rất nhiều học sinh đều cảm thấy nhất thời không quen, khi đi ra

khỏi cổng trường cảm giác vẫn còn rất mê man. Ông nội của Lý Kiều Dương

qua đời, nên ngày hôm trước đã xin nghỉ rồi, Điền Mật Nhi vừa đi vừa

luyện từ đơn, bây giờ mặc dù trí nhớ so với trước kia tốt hơn rất nhiều, nhưng cô tin chắc rằng thiên tài nếu không ngừng cố gắng cũng sẽ biến

thành tầm thường mà thôi. Kinh nghiệm trải qua hai đời làm cho cô rất

biết tiếc phúc, mặc dù trong lòng có lúc cũng sẽ mệt mỏi, nhưng sau khi

thu xếp lại tâm tình thì lại tự nói với mình rằng phải tiếp tục cố gắng

hơn nữa! ! ! ~~

Miệng của Điền Mật Nhi không ngừng đọc thầm, con

đường này cũng đi suốt một năm rồi nên không cần nhìn đường, chuyên tâm

lắng nghe phát âm trong tai nghe. Rất nhanh liền đến cửa chung cư, Điền

Mật Nhi như có dự cảm trong lòng, ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên nhìn ra xung quanh xem một chút, ánh mắt liền cố định tại một bóng dáng đứng ở

cách đó không xa .

Là anh! ! Anh đã trở lại! ! ! Vốn là đang cảm

thấy cặp sách trên tay nặng như núi Thái Sơn mà vào lúc này cũng không

thấy nặng nữa rồi, Điền Mật Nhi liền chạy như bay tới trước mặt anh.

"Anh đã về rồi!" Anh thật gầy, dáng người vẫn cao lớn như vậy, đúng là mình đồng da sắt .

"Ừ!"

"Sao lại không vào nhà?"

Im lặng. . . .

"Ở đây đón em sao?" Điền Mật Nhi cười lên sáng rỡ, so với ánh mặt trời sau giờ ngọ còn rực rỡ hơn.

Triệu Phương Nghị yên lặng nhận lấy cặp sách nặng như đá tảng của Điền Mật

Nhi, sải bước đi ở phía trước, âm thầm cau mày, không biết là đi học hay là đi dọn nhà đây làm sao mà lại mang theo cái cặp nặng đến đè chết

người như vậy. Vốn là có chút hơi hồ đồ, hiện tại xem ra càng thêm ngây

ngốc rồi.

Vợ chồng son một trước một sau đi về nhà, với danh

tiếng của Điền Mật Nhi hơn nữa còn đúng vào giờ mọi người tan tầm đi chợ mua thức ăn vì thế trong chung cư không ít người gật đầu lên tiếng

chào hỏi với cô!

"Tiểu Mật Nhi sớm như vậy đã về rồi!" Bác gái Giáp lên tiếng trước.

"Ai ui, đây không phải là con trai Triệu gia sao, đi bộ đội được nghỉ phép à ?" Bác gái Ất liền nói tiếp.

"Nhìn xem, hai đứa nhỏ này trông cũng thật xứng đôi đấy chứ!"