
liền hai lần. Sau khi đánh
một trận cũng không thèm nghỉ ngơi, trực tiếp lại tiến vào trạng thái
chiến đấu, có thể nhìn ra được anh đã có bao nhiêu hưng phấn.
"Những người này là như thế nào! Về sau ít nói chuyện với người không quen
biết thôi!" Hiển nhiên Triệu thiếu tá đã quên chuyện tối ngày hôm qua
rồi, lại quay về với bản chất vốn có nghiêm chỉnh dạy dỗ người khác,
tuyệt đối là một người đứng đắn nhất trong những người đứng đắn. Hôm nay bác cả Triệu Quốc Lương và bác dâu Trâu Tĩnh đều có ở nhà, mọi
người đều nhiệt tình hoan nghênh Điền Mật Nhi tới ở. Đứa nhỏ Điền Mật
Nhi này vừa xinh đẹp lại thông minh, có lễ phép lại còn rất tôn kính
người già, làm cho người ta vô cùng yêu mến. Đứa cháu Triệu Hạo Tranh
của hai ông bà năm nay bắt đầu vào sơ trung, có người thím tài cao này ở đây, học tập nhất định có chút tiến bộ rồi.
Trước khi đến đây
bà Phương Di đã kể sơ qua cho bọn họ rằng Điền Mật Nhi rất thích yên
tĩnh cho nên Trâu Tĩnh sắp xếp cho cô một căn phòng ở trên lầu hai. Mặc
dù không phải là gian phòng lớn nhất, nhưng có hướng tốt lại còn có cả
nhà vệ sinh khép kín, cửa sổ hướng về phía cây cổ thụ, phía dưới chính
là vườn rau xanh. Trong phòng ga giường, chăn màn đều là mới tinh, đồ
dùng vệ sinh cũng được đổi mới hoàn toàn, bà Trâu Tĩnh lại còn mua cho
cô mấy bộ quần áo mới dành cho giới trẻ hiện nay đang thịnh hành tại thủ đô nữa.
Điền Mật Nhi thật lòng thấy rất biết ơn, cảm giác được
chính mình vô cùng may mắn, có thể làm lại một lần nữa, để có thể thể
nghiệm được hạnh phúc hoàn toàn bất đồng so với kiếp trước. Bữa ăn tối
cô cũng xông vào giúp một tay, làm hai món ăn, cũng là ông cụ muốn cô
thể hiện tay nghề. Ông cụ Triệu cũng diện từ trên xuống dưới toàn đồ
mới, trên người là quần áo truyền thống bằng lụa, đi dưới chân chính là
giày vải tất cả đều là Điền Mật Nhi tự tay làm cho ông.
Ông cụ
ngồi ở trên ghế thanh âm vang dội: "Thật là mát! Đây mới gọi là quần áo
chứ, những thứ này mà mua ở bên ngoài cứ dán ở trên người vậy, giữa ngày hè oi bức thì nóng đến chết, cả người đều thấy không được thoải mái."
Triệu Hạo Tranh tuổi còn nhỏ nên nói chuyện vẫn rất thẳng thắn: "Mùa hè thì
phải mặc áo ngắn tay quần đùi nhưng ông nhất định phải mặc quần áo như
đang là mùa đông vậy, dĩ nhiên là phải nóng rồi!" Mới vừa nói xong,
Triệu Hạo Tranh liền bị cốc một cái lên đầu, ông cụ liền mắng lại: "Cháu thì biết cái rắm gì! Nếu mà ta mặc phanh ngực hở chân như vậy thì đã
trở thành lão yêu tinh rồi! Đúng là đứa trẻ có nhiều cái còn không hiểu
hết được, nếu mặc quần áo kia không có chút tâm ý nào thì làm sao có thể thoải mái mát mẻ được."
Triệu Quốc Lương lúc nhỏ cũng đã từng
mặc qua, gật đầu nói: "Áo lót này mặc vào so với quần áo bây giờ thoải
mái hơn nhiều, không ngờ Mật Nhi còn có cái thủ nghệ này! Thật không tệ, đúng là vợ hiền gương mẫu! Phương Nghị thật là có phúc!"
Buổi
tối gọi điện cho Điền Dã nói ngày mai muốn đi thăm anh một chút, thuận
tiện đi dạo xung quanh trường học cho sớm quen thuộc. Triệu gia biết
được Điền Mật Nhi còn có một người anh trai cũng ở ***** đây, so với
Điền Mật Nhi còn sớm một năm, mặc dù không có thành tích tốt như của cô
nhưng có thể vào được ***** thì cũng là đứa trẻ xuất sắc rồi. Ông cụ
bảo cô buổi tối dẫn Điền Dã trở lại ăn một bữa cơm, mọi người đều là họ
hàng gần, mà Điền Dã còn một thân một mình ở thủ đô, phải quan tâm chăm
sóc nhiều hơn mới đúng.
Điền Mật Nhi dĩ nhiên cảm thấy rất tốt,
lần trước tới ông cụ cũng đã nói vậy nhưng cô biết rõ tính tình của anh
trai mình, có phần hơi tri thức thanh cao. Tuy vậy nhưng nhận thức của
anh về mọi người ở đây cũng không xấu, hiện tại cả cô cũng tới đây rồi,
đoán chừng anh cũng không còn bài xích lớn như vậy nữa.
Hình dáng của Điền Dã vẫn đen gầy như trước đây, chỉ là không còn là trầm mặc ít
nói, nói đến nghiệp vụ thì rất hào hứng cứng cỏi mang nhiều phần tự tin
và bình tĩnh. Buổi tối Triệu Quốc Lương và Trâu Tĩnh ở trong phòng nói
chuyện với nhau: "Hai đứa bé này của Điền Gia cũng không tệ, rất xuất
sắc, về sau nên để Hạo Tranh tiếp xúc với Mật Nhi nhiều hơn một chút.
Anh hùng không hỏi xuất xứ, với nhà tư bản ***** thì dáng vẻ thanh cao
hiện tại không dùng được rồi !"
Trâu Tĩnh trừng mắt nhìn ông, đưa khăn bông ấm cho ông lau mặt, buồn cười nói: " Hai đứa bé này tôi cũng
thích, tôi cổ hủ nên ông không ưa rồi hả? ! Gốc rạ cũng đỏ ** anh hùng!(Ám chỉ con cháu trong gia đình xuất thân cách mạng)" "Bà chú trọng như thế khiến cho người ta phải mở to mắt ra mà nhìn !
Chúng nó lớn lên ở nông thôn, mà bà thì từ trước khi ăn cơm đến sau khi
ăn xong đều mang những chi tiết nhỏ ra chỉ dạy, không phải là làm cho
người ta lúng túng hay sao."
"Tôi đấy là theo thói quen mà thôi,
mấy chục năm cũng đã như vậy rồi, thật sự không phải cố ý, về sau sẽ chú ý hơn còn không được sao!"
Nhớ lúc mới vừa gả vào đây quả thật
cùng với người trong nhà có chút xung đột, bà từ nhỏ đã được tiếp nhận
kiểu giáo dục của người Anh, cũng không phải muốn thể hiển cái gì, chỉ
là thói quen mà thôi. Sau này hai n